Ngón tay thon dài của Hàn Thừa Nghị khẽ búng văn kiện trong tay, giống như không chút để ý hỏi: "Có ý gì?"
"Hả?" Nhạc Tuyết Vi không hiểu trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên nói: "Không phải chứ? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng như thế, anh xem không hiểu sao? Cư nhiên còn hỏi tôi có ý gì?”
Người đàn ông này, chuyện cũng đã đến mức này, có nhất thiết phải bày ra bộ dáng này với cô không? Sớm một chút kết thúc loại quan hệ không bình thường đó còn không phải tốt sao?
"Haha!"
Môi mỏng Hàn Thừa Nghị khẽ nhếch lên, buồn cười nhìn Nhạc Tuyết Vi. Không nói lời nào lấy bật lửa Givenchy trong túi ra, ngón cái khẽ động, ngọn lửa màu xanh biếc nhẹ nhàng xuất hiện.
Nhạc Tuyết Vi chấn kinh(*) nhìn anh, anh đưa túi văn kiện hơ qua ngọn lửa nhỏ, một góc văn kiện rất nhanh liền bắt lửa cháy lên.
(*) Chấn động+ kinh ngạc
"Anh!" Nhạc Tuyết Vi sốt ruột, đưa tay qua muốn đoạt lại tập văn kiện.
Nhưng Hàn Thừa Nghị sao có thể để cho cô được như ý? Vóc người anh thon dài, cánh tay dài duỗi ra giơ lên cao, túi văn kiện bị anh giơ lên cao nhanh chóng bị đốt cháy.
"Anh làm cái gì vậy?" Nhạc Tuyết Vi không ngừng kiễng chân muốn với, nhưng tất cả cũng chỉ phí công.
Hàn Thừa Nghị triệt để bị cô chọc giận, lớp da cổ căng ra hiện rõ gân xanh, một tay giơ lên bóp chặt lấy cổ tay Nhạc Tuyết Vi.
"Muốn làm gì? Nhạc Tuyết Vi, lời này phải để anh hỏi em mới đúng? Em coi anh là cái gì? Ly hôn? Haha? Anh không bị rối loạn thần kinh đi(*)? Cư nhiên còn có thể đụng phải chuyện hoang đường như vậy?"
(*) Ý là không nghe nhầm đi
"Tôi hoang đường?" Tuy hai tay Nhạc Tuyết Vi bị bóp chặt, nhưng khí thế lại không hề yếu đi: "Tôi muốn ly hôn liền là chuyện hoang đường, anh ở sau lưng tôi xằng bậy cùng Kiều Vũ Vi thì không phải là chuyện hoang đường sao?"
Nghĩ nghĩ điều gì đó, Nhạc tuyết Vi lại cười nói: "Cũng phải a, là tôi hoang đường, là tôi hoang đường nên mới cùng anh có cuộc hôn nhân cặn bã này!"
"Em!" Con ngươi Hàn Thừa Nghị co rút lại, thần kinh bị Nhạc Tuyết Vi kích thích đến cực hạn, trên tay dùng lực khiến cho cổ tay Nhạc Tuyết Vi liền rung động không thôi.
"A... Đau!" Nhạc Tuyết Vi ăn đau liền kêu lên, trên khuôn mặt tinh tế trắng mịn như gốm sứ đều là vẻ thống khổ.
Hàn Thừa Nghị không biết làm thế nào liền ném tập văn kiện cũng sắp cháy sạch đi, bàn tay kéo Nhạc tuyết Vi qua, nhíu mày xoa cổ tay cho cô, vừa rồi quả thật dùng lực quá lớn, cổ tay Tiểu Tuyết bị anh cầm đến sưng đỏ, nhìn thấy thế trong lòng anh cũng xót gần chết, anh thực sự là không có biện pháp nào với cô cả.
"Biết đau thì đừng tức giận với anh nữa, anh cũng sắp bị em làm cho tức chết rồi!"
Lời nói của anh ôn nhu dịu dàng, chỉ tiếc là Nhạc Tuyết Vi không nghe.
"Buông ra! Tức chết sao? Một bên thì làm tổn thương tôi, một bên lại vẫn làm bộ như quan tâm đối xử tốt với tôi! Tôi không cần, thu lại sự quan tâm của anh đi, tất cả hãy ném cho Kiều Vũ Vi ấy! Tôi không cần, tôi từ bỏ!"
Nhạc Tuyết Vi liều mạng vùng vẫy, nhưng vẫn cứng miệng không chịu thôi.
"Giấy thỏa thuận bị đốt, tôi có thể làm lại, dù sao tôi cũng đã quyết định ly hôn rồi!"
"Nháo đủ chưa?" Hàn Thừa Nghị đã hết kiên nhẫn, giận dữ gầm lên: "Ly hôn? Đừng có mơ! Anh sẽ không đồng ý! Nếu anh đã kết hôn với em thì tuyệt đối sẽ không ly hôn, Nhạc tuyết Vi em nên nhớ cho kỹ, em nháo thế nào cũng được, nhưng đừng đề cập tới chuyện ly hôn lần nữa!"
"Haha..." Nhạc Tuyết Vi thống khổ ôm lấy hai bên thái dương, bất đắc dĩ cười đáp: "Anh như thế nào còn không hiểu? Tôi và anh đã không thể nữa rồi! Anh khiến cho tôi buồn nôn..."
Nói đến "Buồn nôn", cảm giác khó chịu trong dạ dày lại dâng lên. Lông mày Nhạc Tuyết Vi khẽ nhíu, tay ôm bụng, xoay người hướng về phía bồn hoa phun ra: ""Ọe!"