Chương 12 lịch sử
- Ta nói này lão già , ngươi thật sự là sống trên chó thân mà. Năm nay đã gần 60 tuổi, vậy mà mãi mới đạt đến cảnh giới Võ Linh sơ kỳ . Thực sự làm ta thất vọng.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy, lúc này Tạ Hồng Quân mặt đen lại, tức giận đá cho tên này một cái sau đó nói rằng:
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi, quên mất là ai đã nhặt ngươi về đây nuôi hay sao. Giờ còn dám mắng ta, đúng là không đánh ngươi thì ngươi không biết chữ chết viết như thế nào.
Tạ Hồng Quân vừa nói xong thì hắn lúc này lấy từ trong nhẫn chữ vật ra một cây gậy gỗ. Trần Anh Vũ thấy vậy thì lập tức chạy té khói rời khỏi đây. Nhìn thấy cảnh này các trưởng lão của Thiên Ma môn đều cười lớn.
Bọn họ ở đây có hai phần ba số người, đều là tận mắt nhìn thấy Trần Anh Vũ lớn lên. Từ một đứa trẻ được bọc tã do Tạ Hồng Quân mang về. Hơn 20 năm qua tên khốn này hết ăn lại ngủ, thời gian tu luyện của hắn được đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng vậy thì sao, thiên phú của hắn quá tốt và bởi vì các trưởng lão đều nhìn hắn lớn lên, coi hắn như con em của mình mà dạy dỗ. Giờ đây đứa trẻ lười biếng trong mắt họ trở thành đại thụ che trời.
Võ Linh cường giả trong mắt bọn họ, đã là người có thể tùy ý chém giết bọn họ bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ đứa trẻ họ nuôi lại chém giết Võ Linh cường giả như thái rau. Điều này khiến họ vô cùng vui mừng.
Quan trọng nhất Trần Anh Vũ tuy rằng mạnh mẽ như vậy. Nhưng hắn ta thái độ đối với mọi người luôn vui vẻ. Thậm chí cảnh giới còn cao hơn so với Tạ Hồng Quân. Nhưng khi bị Tạ Hồng Quân đuổi đánh, hắn ta vẫn như đứa trẻ vội vàng bỏ chạy. Không dám phản kháng.
Chỉ nhìn những thứ này thôi, đã khiến cho các trưởng lão đều cảm thấy mình nuôi tên tiểu tử này, không phí công một chút nào.
Trong lúc Thiên Ma môn đang vui vẻ. Bởi vì bọn họ trong tông môn có một cây đại thụ mới phát triển. Thì lúc này tại Hợp Hoan tông lại loạn lên. Trong đại điện Vũ Ánh Nguyệt lúc này đang một bộ mặt sầu lo, nhìn về phía các trưởng lão lên tiếng nói rằng:
- Hồn đăng của đại trưởng lão và chấp pháp trưởng lão vừa mới tắt. Mới chỉ chưa đến ba ngày mà chúng ta đã chết đi tất cả ba vị trưởng lão. Mọi người nói xem rốt cuộc chúng ta đang đương đầu với kẻ thù như thế nào.
Nghe Vũ Ánh Nguyệt nói vậy thì lúc này Bùi Thị Tâm trưởng lão Hợp Hoan tông đứng ra nói rằng:
- Bấm tông chủ Thiên Ma môn bất quá là một cửu phẩm môn phái. Cảnh giới cao nhất của bọn chúng mới là võ linh trung kỳ. Không thể nào giết nhiều trưởng lão của ta như vậy.
- Vậy nên ta nghĩ rằng liệu Thiên Ma môn có phải đang là một thế lực phụ thuộc của môn phái nào đó, có sức mạnh vượt qua chúng ta. Việc chúng ta động đến Thiên Ma môn đã khiến thế lực đứng sau kia ra tay hay không.
Nghe Bùi Thị Tâm nói vậy thì Vũ Ánh Nguyệt bắt đầu trầm tư. Thần Hoàng đại lục có thể nói là cường giả vi tôn, mạng người như sâu kiến. Nhưng được các thế lực lớn không ngừng bắt tay với nhau. Tạo ra luật lệ, ép các cường giả không được phép tự ý tàn sát người yếu hơn.
Ngoài ra bởi vì thế giới tàn khốc, cho nên Vũ Ánh Nguyệt biết rằng. Rất nhiều các môn phái lựa chọn thuần phục những kẻ mạnh hơn để nhằm tìm sự che chở cho họ.
Thậm chí chính Hợp Hoan tông của cô ta cũng chiêu mộ lượng lớn đệ tử nữ, tu luyện mị hoặc công pháp. Cố gắng kết giao với lượng lớn cường giả, giúp họ ngăn cản ngoại địch. Nghĩ đến những điều này cô ta nói rằng:
- Xung quanh Thiên Ma môn có môn phái nào không.
- Bẩm tông chủ xung quanh Thiên Ma môn có hai cửu tinh môn phái. Là Thiên Đao môn và Trường Nhật môn.
Vũ Ánh Nguyệt nghe vậy thì lên tiếng nói rằng:
- Cử người đi liên lạc với hai môn phái này. Để bọn họ từ trong bóng tối điều tra Thiên Ma môn cho ta. Đồng thời trong thời gian này, hạn chế đệ tử đi về phía khu vực của Thiên Ma môn tránh ma sát.
- Đợi đến khi chúng ta tìm hiểu rõ mọi chuyện . Lúc này ta sẽ báo cáo cho thái thượng trưởng lão, đích thân đến Thiên Ma môn giải quyết việc này.
- Tuân lệnh.
Đợi các trưởng lão rời đi. Lúc này Vũ Ánh Nguyệt đi đến cấm địa của Hợp Hoan tông sau núi. Đợi khi cô ta đứng trước một thạch động thì chắp tay nói rằng:
- Môn chủ Hợp Hoan Tông đời thứ hai mươi ba Vũ Ánh Nguyệt. Xin bái kiến thái thượng trưởng lão.
Vũ Ánh Nguyệt vừa nói xong lúc này cửa động từ từ được mở ra. Trong không khí có một chút mùi thơm nhạt nhạt, tràn đầy sức sống. Qua một lúc từ trong thạch động đi ra một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt của cô ta tràn đầy mị lực, quần áo mặc trên người như có như không. Cô ta dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn về Vũ Ánh Nguyệt lên tiếng nói rằng:
- Có chuyện gì. Chả phải ta đã từng nói là đang bế tử quan hay sao. Trừ khi diệt ông mới được phép đến gặp ta cơ mà.
Nghe cô ta nói vậy Vũ Ánh Nguyệt vội vàng quỳ xuống nói rằng:
- Bẩm thái thượng trưởng lão ba ngày qua, môn phái của chúng ta chết đi ba vị trưởng lão. Nhưng kẻ gây ra chuyện này, chúng ta lại không xác định được là ai. Chính vì vậy ta phải tìm ngài báo cáo việc này.
- Ngươi nói rõ việc này cho ta nghe xem nào.
Vũ Ánh Nguyệt nghe vậy bắt đầu tường trình lại vụ việc. Đợi khi nghe hết mọi việc thì người phụ nữ này trầm tư một lúc sau đó nói rằng:
- Thiên Ma môn cái môn phái này cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
- Ồ không biết thái thượng trưởng lão nói vậy là có ý gì. Lẽ nào bọn chúng không phải cửu phẩm môn phái hay sao.
- Thật ra Thiên Ma môn cũng là một môn phái lâu đời tồn tại tại Vân Châu này. Trước kia bọn họ từng là nhất phẩm tông môn, nhưng về sau do sa sút mới chuyển thành cửu phẩm môn phái lúc này.
Nghe cô gái này nói vậy, Vũ Ánh Nguyệt hai mắt tỏa sáng nhìn về phía cô ta nói rằng:
- Bẩm thái thượng trưởng lão nếu bọn chúng có thể tồn tại đến bây giờ. Chắc chắn có những lá bài ẩn trong tay. Chúng ta mà có thể cướp được thì chẳng phải sẽ giúp môn phái của chúng ta tiến thêm một bước hay sao.
Người phụ nữ này nghe vậy thì cười như hoa nở. Nhìn về phía Vũ Ánh Nguyệt dùng một giọng nói cực kỳ lãnh khốc nói rằng:
- Cùng là phụ nữ. Nhưng đầu óc của ngươi có phải quá đần độn hay không. Ngươi phải biết rằng từ nhất phẩm tông môn thế lực bá chủ tại Vân Châu. Bị suy tàn đến chỉ còn cửu phẩm môn phái là cả một quá trình dài đằng đẵng.
- Trong suốt quá trình đó, Thiên Ma môn bị vô số môn phái nhòm ngó vây công. Nhưng cho dù vậy chúng vẫn tồn tại đến bây giờ. Mặc dù chỉ là cửu phẩm môn phái. Nhưng ai biết được trong môn phái của chúng tồn tại bao nhiêu lá bài ẩn.
- Thậm chí ngươi nghĩ rằng chỉ mình ngươi thèm khát những lá bài ẩn của Thiên Ma môn hay sao. Ta có thể nói cho người biết, kể cả những nhất phẩm tông môn cũng muốn có những lá bài ẩn này. Nhưng cho dù vậy chúng cũng không dám ra tay.
- Một phần chính là chúng sợ chết. Dù sao những lá bài ẩn của những tông môn tránh cảnh diệt vong, thường là những đòn đánh đồng quy vô tận. Nếu ngươi có bản lĩnh thì có thể cùng chúng đồng quy vô tận. Ta cũng vui lòng mang những lá bài ẩn đó về cho tông môn.
Nghe người phụ nữ này nói vậy thì Vũ Ánh Nguyệt dùng một ánh mắt sợ hãi nhìn về phía bà ta. Đừng nhìn thấy cô ta chỉ có dung mạo trẻ tuổi, vóc người nở nang xinh đẹp. Nhưng người phụ nữ này cảnh giới đã đạt đến võ tông sơ kỳ. Sống được hơn 200 năm. Nói bà ta là một lão quái vật cũng không phải là quá.
Mà chính kẻ như vậy lại sợ hãi khi phải đối mặt với một cửu phẩm môn phái. Đã có thể nói rõ được sự nguy hiểm trong việc này. Lại nghĩ đến ba vị trưởng lão mới chết cách đây mấy ngày, khiến cho trong lòng Vũ Ánh Nguyệt nổi lên sự sợ hãi.
Dù sao cô ta tuy là tông chủ Hợp Hoan tông nhưng cảnh giới bất quá cũng chỉ đạt đến Võ Linh viên mãn mà thôi. Nếu không phải vì tư sắc và một số thủ đoạn lôi kéo nam nhân. Thì cô ta còn chưa đủ tư cách để leo lên vị trí tông chủ Hợp Hoan tông này. Nghĩ đến đây cô ta chắp tay với vị thái thượng trưởng lão Nguyễn Thanh Yến này rồi rời đi.