Chương 40 So Đấu
- Bẩm tông chủ, ta bái nhập Thiên Ma môn chính là vì trả ơn. Cho nên ta hi vọng có thể bái nhập vào môn hạ của thái thượng trưởng lão Trần Anh Vũ.
- Hành động của ta không phải là khiêu khích Thiên Ma môn. Mà chỉ là một ước nguyện nho nhỏ, mong tông chủ giúp đỡ.
Nghe Lạc Quỳnh Anh nói vậy, Tạ Hồng Quân lúc này trầm tư nhìn về phía cô ta. Qua một lúc hắn lúc này chỉ biết lắc đầu nói rằng:
- Thái thượng trưởng lão thu đồ đệ vô cùng kỳ hoa. Ngoài ra mặc dù hai vị đệ tử của hắn chưa từng thể hiện ra thực lực. Lại thường xuyên quậy phá trong tông môn. Nhưng ta nghĩ rằng chúng cũng không yếu một chút nào.
- Có điều đây không phải là vấn đề. Mà vấn đề ở chỗ Trần Anh Vũ thu đồ đệ đều là do hắn tự mình quyết định. Tông môn không thể can thiệp.
- Nếu ngươi có thể thuyết phục được thái thượng trưởng lão, thu ngươi làm đệ tử. Thì chúng ta cũng không phản đối.
Tạ Hồng Quân vừa nói vậy Lạc Quỳnh Anh lúc này gật đầu, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Bẩm tông chủ ta đã biết. Có điều không biết thái thượng trưởng lão đang ở đâu. Liệu ta có thể lại một lần nữa bái kiến ngài ấy hay không.
Lạc Quỳnh Anh vừa nói vậy, Tạ Hồng Quân lúc này lắc đầu nói rằng:
- Thái thượng trưởng lão đang bế quan. Hiện nay vẫn chưa xuất quan, ngươi muốn gặp hắn phải đợi thêm một chút thời gian.
Lạc Quỳnh Anh nghe vậy thì gật đầu. Lúc này cô ta nở một nụ cười vui vẻ nói rằng:
- Bẩm tông chủ ta biết rằng thái thượng trưởng lão thu đồ đệ vô cùng khắt khe. Nhưng ta tự tin mình có đủ thực lực, để trở thành đệ tử của ngài ấy.
- Có điều lời ta nói có lẽ mọi người cũng chỉ mỉm cười khinh thường. Dù sao một thể chất không đại diện cho một cường giả. Chính vì vậy ta muốn thách đấu nhị đệ tử của Thái thượng trưởng lão là Ngô Vĩnh Xuyên. Mong tông chủ đồng ý.
Lạc Quỳnh Anh vừa nói vậy, cả đại điện đều trở nên trầm mặc. Các vị phong chủ của Thiên Ma môn không ngừng đánh mắt qua lại với nhau. Để bàn bạc về việc này.
Qua một lúc thân là người đứng đầu của Thiên Ma môn. Tạ Hồng Quân lúc này mỉm cười gật đầu nói rằng:
- Nếu như Lạc cô nương đã muốn cùng với Ngô Vĩnh Xuyên so đấu thì chúng ta cũng đồng ý.
Tạ Hồng Quân nói đến đây thì ông ta dùng thần thức, để liên lạc với Ngô Vĩnh xuyên cho hắn đến đây.
Qua một lúc Ngô Vĩnh Xuyên xuất hiện trong đại điện. Hình dáng của hắn lúc này không hề khác so với lúc nhập tông. Vẫn một bộ thân thể gầy gò, tướng mạo có chút hư nhược.
Nhìn thấy hắn đến Tạ Hồng Quân lúc này nói rằng:
- Vĩnh Xuyên Lạc cô nương muốn so đấu với ngươi. Không biết ý ngươi thế nào.
Ngô Vĩnh Xuyên nghe vậy thì sững sờ, nhìn về phía Lạc Quỳnh Anh khó hiểu sau đó nói rằng:
- Ta nói này Lạc cô nương. Ta và ngươi không oán không thù, ngươi tại sao lại tìm đến ta tính sổ. Nếu muốn tính sổ cũng nên tìm sư huynh của ta chứ.
Ngô Vĩnh Xuyên vừa nói vậy, lúc này một bóng trắng từ phía ngoài xuất hiện đạp bay hắn. Sau đó một giọng nói hùng hổ vang lên khắp đại điện.
- Tên khốn này từ nhỏ đến lớn đều là ta đi trộm đồ nuôi người lớn. Vậy mà lúc này ngươi lại bán rẻ ta, thật sự không có nghĩa khí.
Âm thanh này vừa vang lên, cả đại điện đều biết là tên Tiêu Tà đã đến. Nhìn thấy tướng mạo béo ú, lại có một nụ cười vô cùng xấu xa. Khiến cho các phong chủ, cũng như tông chủ Tạ Hồng Quân đều phải nhíu mày. Với cách thu đồ đệ của Trần Anh Vũ.
Dù sao tướng mạo của tên này nói thế nào cũng giống như kẻ xấu. Trái ngược với hắn Ngô Vĩnh Xuyên tuy rằng gầy gò, thân thể Có chút hư nhược. Nhưng mà lại là một bộ dạng thư sinh. Tuy không nói đẹp trai, nhưng tuyệt đối giống với bậc chính nhân quân tử hơn.
Mà lúc này Ngô Vĩnh Xuyên cũng từ một góc đại diện sau đó bò dậy. Hắn phủi đi bụi trên quần áo của mình. Sau đó nhìn về phía Tiêu Tà tức giận nói rằng:
- Tiêu Tà ca ngươi dậy lại vợ ngươi đi. Tại sao giận chồng, lại đến đánh ta. Thật sự là không có nghĩa khí.
Ngô Vĩnh Xuyên vừa nói vậy, lúc này Lạc Quỳnh Anh tức giận lên tiếng nói rằng:
- Ta và hắn không có quan hệ gì. Lần này đến đây ta chính là muốn thách đấu ngươi. Ngô Vĩnh Xuyên ngươi có dám nhận hay không.
Tiêu Tà nghe vậy thì xấu hổ gãi đầu, nhìn về phía các vị phong chủ một chút. Rồi lại nhìn về phía Tạ Hồng Quân đang dùng một nụ cười thâm tường nhìn về phía hắn. Mà trong lòng run rẩy không thôi.
Qua một lúc hắn lúc này đi đến chỗ Tiêu Tà nói rằng:
- Sư huynh ta đánh cô ta. Vậy liệu ngươi có đau lòng hay không.
Câu nói của Ngô Vĩnh Xuyên khiến cho những người trong đại điện đều phải ồ lên một tiếng thú vị.
Mà lúc này Tiêu Tà nhìn về phía tên sư đệ của mình, sau đó nói rằng:
- Nhẹ tay một chút. Mặc dù Lạc tiểu thư có Thái Âm thánh thể trong người. Nhưng mà ngươi mà nặng tay quá, cô ấy mà bị thương. Thì ta sẽ làm thịt ngươi.
Ngô Vĩnh Xuyên nghe vậy thì gật đầu, hắn nhìn về phía Lạc Quỳnh Anh sau đó nói rằng:
- Lạc cô nương so đấu chính là sẽ đả thương người. Vậy nên nếu một lúc nữa ta ra tay hơi nặng thì hi vọng cô nương không nên oán trách.
Lạc Quỳnh Anh nghe vậy thì trong lòng tức giận vô cùng. Tuy nói không biết Ngô Vĩnh Xuyên thể chất là gì.
Nhưng thiên kiêu bao giờ cũng có sự kiêu ngạo trong lòng. Cô ta không nghĩ rằng chưa giao đấu, vậy mà tên này đã nói rằng sẽ giành chiến thắng. Điều này chẳng khác nào nhục nhã cô ta cả.
Mà lúc này Lạc Nhật ở bên, cũng đang nhíu mày liên tục. Đại Đạo thể mạnh là điều chắc chắn. Nhưng tên tiểu tử này nắm giữ thể chất tuyệt đối sẽ không vượt quá Đại Đạo thể. Dù sao chức đại sư huynh cũng không phải ai làm cũng được.
Nói cách khác Lạc Quỳnh Anh nắm giữ Thái Âm chí tôn thánh thể tuyệt đối là vô địch. Cho dù đối đầu với thần thể thì cũng có một nửa cơ hội giành chiến thắng.
Nhưng cuộc nói chuyện của Ngô Vĩnh Xuyên và Tiêu Tà. Khiến cho Lạc Nhật một kẻ sống lâu năm, hiểu được rằng chúng không hề quan tâm đến Lạc Quỳnh Anh.
Việc này chỉ có hai lý giải. Hoặc là hai tên này ngu ngốc, không hiểu sức mạnh của người nắm giữ thể chất. Khác hẳn với võ giả bình thường.
Hoặc là chúng rất mạnh và không quan tâm đến Lạc Quỳnh Anh lúc này. Ngẫm nghĩ một lúc Lạc Nhật lập tức ném sau đầu ý nghĩ đầu tiên. Về việc hai tên này tự phụ mà nghiêng về ý nghĩ thứ hai. Đó chính là chúng rất mạnh và không quan tâm đến sự uy hiếp của Lạc Quỳnh Anh lúc này.
Nghĩ đến những điều này, ông ta nhìn về phía Lạc Quỳnh Anh còn đang tức giận mà lên tiếng cảnh tỉnh.
- Quỳnh Anh so đấu phải cẩn thận. Dung hết toàn bộ sức mạnh. Tuyệt đối không được lưu thủ.
- Dù sao nơi này có lượng lớn cường giả đang vây xem. Ngươi cho dù hạ tử thủ cũng không thể nào giết chết được Ngô Vĩnh Xuyên trước mắt tất cả chúng ta ở đây.
Lạc Quỳnh Anh nghe vậy thì gật đầu. Cô ta biết rằng tuy rằng mình nắm giữ thánh thể. Sức chiến đấu có thể vượt cả đại cảnh giới.
Nhưng so với một đám cao tầng của Thiên Ma môn, cảnh giới ít nhất đã đạt đến võ vương hậu kỳ. Thậm chí Lạc thúc của cô ta cũng có cảnh giới Võ Đế. Muốn tùy ý giết chết Ngô Vĩnh Xuyên trước mắt những người này là điều không thể nào.
Nghĩ đến những điều này, cô ta nhìn về phía Ngô Vĩnh Xuyên. Vẫn còn đang cùng Tiêu Tà cò kẻ mặc cả. Khiến cô ta không vui, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Được rồi Ngô sư huynh xin mời cùng ta ra khỏi đại điện, đến võ trường của tông môn để thi đấu.
Ngô Vĩnh Xuyên nghe vậy thì gật đầu. Qua một lúc bọn họ đã đến diễn võ trường của Thiên Ma môn.
Đợi khi hai người Lạc Quỳnh Anh và Ngô Vĩnh Xuyên đi vào nơi thi đấu. Lúc này trận pháp được kích hoạt, dùng để ngăn cản dư ba của cuộc chiến. Ảnh hưởng đến các lầu các của Thiên Ma môn xung quanh đây.
Tại trên khán đài, Liễu Như Hoa nhìn về phía Tạ Hồng Quân nói rằng.