Chương 61 người hầu
- Thật là may mắn của ta đây mà. Hơn 20 tuổi đã đạt đến cảnh giới Võ Đế trung kỳ. Đã thế trên người lại có tiên khí. Ngươi thật sự khiến ta vô cùng hài lòng với thân thể này.
- À đúng rồi từ lúc người chiến đấu đến lúc kết thúc, thời gian quá nhanh. Võ kỹ ngươi sử dụng cũng cực kỳ đáng sợ. Nhưng ta lại cảm nhận được trên người ngươi còn có một thứ sức mạnh khác. Giúp ngươi phát huy ra sức chiến đấu vượt cảnh giới một cách xuất sắc.
- Để ta đoán xem nào chắc là thể chất đặc thù. Nhưng là gì đây. À đúng rồi một đôi trùng đồng từ xưa đến nay chưa từng thua trận. Một khối xương cốt hủy thiên diệt địa đây mà.
- Thật không nghĩ đến thời đại mới, vậy mà lại có yêu nghiệt như thế. Thân mang hai loại thể chất, chỉ cần một ngày ngươi không vẫn lạc. Vậy thì thời đại này sợ rằng sẽ do ngươi cầm lái.
Đạo tàn hồn này không ngừng lải nhải. Có lúc nói thế này một chút, có lúc lại nói thế kia một chút.
Trần Anh Vũ cảm tưởng tên này cũng thật là thú vị. Từ lúc hắn xuất hiện không những không phong tỏa không gian, để cho Trần Anh Vũ không chạy thoát. Mà chỉ đứng đó quan sát, sau đó lẩm bẩm nói chuyện một mình. Khiến cho Trần Anh Vũ không hiểu rốt cuộc hắn nghĩ gì.
Nhìn tên này một chút, Trần Anh Vũ cũng không đáp lời. Mà sử dụng hệ thống muốn tra thông tin của hắn.
- Tên: Vô Danh
- Tuổi: 400 vạn
- Chủng tộc: Nhân tộc
- Thể chất: phàm nhân( tiên hồn)
- Cảnh giới: Võ Thần sơ kỳ (Tiên Vương)
- Thân Phận: một phàm nhân không căn cốt, không thể tu luyện. Thông qua sùng bái tín ngưỡng Tà Thần, mà bước lên con đường võ đạo trở thành Tiên Vương. Vẫn lạc trong cuộc chiến chính tà.
Nhìn về phía bảng thông tin này, Trần Anh Vũ cũng phải cảm thấy rung động. Tiên Vương có thể nói là những bá chủ thành Tiên Giới. Trên họ là tiên đế, nhưng thật ra tiên đế cũng chẳng có bao nhiêu. Nói cách khác tiên đế không ra Tiên Vương chính là vô thượng. Kẻ chỉ huy toàn bộ Tiên Giới.
Giờ nhìn thấy một vị Tiên Vương xuất hiện trước mặt mình. Hơn nữa có vẻ thần chí tên này cũng không ổn định lắm. Nhưng Trần Anh Vũ hiểu rằng kẻ này e rằng cũng không dễ đối phó như vậy.
Tuy nói hắn chỉ có cảnh giới Võ Thần, nếu như Trần Anh Vũ sử dụng tất cả các lá bài ẩn của mình. Tuyệt đối có thể giết chết hắn nhưng Trần Anh Vũ lại có một ý nghĩ khác.
Lúc này nhìn về phía vị tiên vương, thậm chí tên cũng không có này lên tiếng nói rằng:
- Ngươi tên là gì đây.
- Tên sao thời gian quá dài, ta không nhớ nữa và có lẽ cũng chả ai muốn biết tên của ta.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì gật đầu, sau đó nói rằng:
- Ta thật hứng thú muốn biết một số thông tin về cuộc chiến chính tà năm đó. Thậm chí Tiên Vương cũng vẫn lạc. Liệu có gì sai lầm hay không. Dù sao người của thế giới này tuy rằng biết về cuộc chiến đó.
- Nhưng chúng ta ở đây cảnh giới mới chỉ là Võ Thần mà thôi. Ta thật không hiểu một vị tiên vương đáng lẽ phải ở Tiên giới. Tại sao lại vẫn lạc tại khu vực của chúng ta đây.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy thì tàn hồn này nhìn về phía hắn, sau đó mỉm cười khằng khặc nói rằng:
- Tiên Giới sao, thật ra nơi này chính là tiên giới. Chẳng qua cuộc chiến năm đó khiến cho các vùng đất của Tiên Giới bị đánh phá. Tạo nên vô số các đại lục trôi nổi trong hư không.
- Vậy nên có thể nói mảnh lục địa này, cũng chính là tiên giới. Còn bây giờ tại sao truyền thừa của các ngươi chỉ đến cảnh giới Võ Thần. Vậy thì rất có thể là một thế lực nào đó đã phong tỏa nơi này. Biến nơi này trở thành vườn nuôi rau của hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nghe đạo tàn hồn này nói vậy, Trần Anh Vũ lúc này bắt đầu suy nghĩ đến những lời hệ thống nói. Cũng như qua những dữ kiện mà hắn tìm hiểu được. Hắn phát hiện thế giới này e rằng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đặc biệt sự kiện tiên tuyệt tích tại vùng đất này và các thế lực đứng đầu ngăn cản truyền thừa. Càng khiến cho Trần Anh Vũ cảm thấy cuộc sống sắp tới của hắn, cũng không buồn tẻ như vậy.
Nghĩ đến đây hắn nhìn về phía đạo tàn hồn trước mặt nói rằng:
- Thế giới này còn khá nhiều điều hứng thú. Ngươi tu luyện cũng đã đến cảnh giới Tiên Vương. Lúc này cũng không cần thiết phải tiếp tục tôn sùng tín ngưỡng của Tà Thần. Ngươi tại sao không nghĩ tự mình sáng tạo ra một đạo tín ngưỡng mới. Để trở thành một người như Tà Thần, thậm chí mạnh hơn Tà Thần đây.
Đạo tàn hồn này nghe Trần Anh Vũ nói vậy, đầu tiên hắn sững sờ, sau đó rơi vào trầm tư. Qua một lúc hắn lại nở những nụ cười tà ác rồi nói rằng:
- Ngươi thật là thú vị, thân thể của ngươi ta muốn. Nhưng trí tuệ của ngươi lại khiến ta sợ hãi.
- Dù sao Tà Thần cái tên này, không phải ai nói cũng được. Bởi vì nó dính đến nhân quả. Thần của ta e rằng từ trên thượng giới, có thể nhìn xuống ngươi lúc này.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì nở một nụ cười quỷ dị nói rằng:
- Thần của ngươi bất quá cũng chỉ là sâu kiến mà thôi. Không đạt đến cảnh giới Khống Thần Cảnh. Đời này kiếp này mãi mãi vận mệnh không bao giờ nằm trong tay của các ngươi.
- Bây giờ ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi. Hiện giờ ta đang thiếu một tùy tùng. Ngươi nghĩ sao nếu trở thành tùy tùng của ta.
Đạo tàn hồn này nghe Trần Anh Vũ nói vậy, hắn đầu tiên sững sờ. Sau đó hồ nghi, cuối cùng hắn rơi vào trầm tư. Qua một lúc hắn nói rằng:
- Lời người vừa nói có một chút ngu ngốc. Lại tồn tại rất nhiều sự tự tin. Lẽ nào một võ đế, một tên phàm nhân lại có thể giết được một vị Tiên Vương hay sao.
- Cho dù bây giờ ta chỉ là một đạo tàn hồn. Nhưng cảnh giới cách biệt quá lớn, thủ đoạn của ta lại vô số. Cho dù cuộc chiến năm đó bị vô số Tiên Vương vây công ta cũng không chết.
- Ngươi nói xem ngươi dùng cách nào để giết ta đây. Mà lại muốn thu phục ta trở thành thuộc hạ của ngươi cơ chứ.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì hắn nở một nụ cười thâm trầm sau đó nói rằng.
- Thật ra ta đúng là không có thủ đoạn để đánh bại ngươi. Nhưng mà ngươi cũng có thể thử giết ta một chút. Ta tin rằng chỉ cần ngươi vừa động thủ. Ta có thể kéo đầu ngươi xuống giúp ngươi chuyển thế đầu thai.
- Tất nhiên cái giá mà ta phải trả cũng vô cùng thê thảm. Có thể sẽ cùng ngươi tán thân tại đây.
Trần Anh Vũ nói đến đây thì lúc này hắn đứng đó, nhìn về phía đạo tàn hồn này như đang đợi câu trả lời.
Mà thấy cảnh này đạo tàn hồn cũng càng rơi vào trầm tư. Là một kẻ sống vô số năm, mặc dù do cảnh giới cũng như thân thể bị nghiền nát trong cuộc chiến chính tà năm đó. Khiến cho một phần đầu óc của hắn bị ảnh hưởng không còn minh mẫn.
Nhưng không phải hắn trở nên ngu ngốc, mà chẳng qua tính cách chỉ bị thay đổi. Có chút kỳ dị, nhiều lúc tự lảm nhảm một mình mà thôi.
Vừa rồi ở trong hư không, hắn đã nhìn thấy rất rõ cuộc chiến của Trần Anh Vũ với đám võ giả tu luyện tà ma kia. Đám kia ngày đó thì thuộc về dạng tiểu lâu la. Tuy rằng cảnh giới đã đạt đến huyền tiên, nhưng cũng chỉ là tầng lớp pháo hôi trong cuộc chiến năm đó mà thôi.
Nhưng cho dù vậy, chúng cũng là tiên. Mà hơn nữa còn thuộc về tầng lớp thượng tiên. Vậy mà vẫn bị tên tiểu tử này trong nháy mắt tiêu diệt hết.
Tuy nói hắn dựa vào tiên khí trong tay, cộng với việc cảnh giới của hắn và những kẻ kia đều đã bị áp chế. Không có chênh lệch nhiều. Nhưng là một kẻ sống lâu đời đạo tàn hồn này hiểu trong đó cũng còn rất nhiều sự quỷ dị.
Đặc biệt tên này quá tự tin, một kẻ tự tin như vậy. Sẽ không thể nào không biết Tiên Vương và phàm nhân, chính là một đạo rạch trời không thể vượt qua.
Trầm tư một lúc lâu, hắn lúc này thật sự không dám thử. Hắn sợ nếu tấn công tên này sẽ bị hắn sử dụng thủ đoạn gì đó giết. Thì thật sự quá nhục nhã.
Dù sao một Tiên Vương có tuổi thọ vô cùng lớn. Hắn cũng không muốn trở thành một Tiên Vương chết trẻ.
Nghĩ đến đây hắn nhìn về phía Trần Anh Vũ nói rằng:
- Ta có thể làm thuộc hạ của ngươi. Nhưng mà ta cũng muốn nhìn một chút, chủ nhân của ta liệu có xứng đáng để ta đi theo hay không.
Trần Anh Vũ nghe vậy thị nở một nụ cười thú vị. Sau đó thông qua thương hành của hệ thống. Hắn tìm tòi một vài thứ, đợi đến khi hắn nhìn thấy. Lúc này hắn mới nở một nụ cười nghiền ngẫm nói rằng:
- Ngươi đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương. Mặc dù bây giờ chỉ là một đạo tàn hồn, phát huy ra sức mạnh của Võ Thần sơ kỳ. Nhưng ngươi muốn tiến thêm một bước nữa. Ngoài việc tái tạo thân thể thì người còn phải tu luyện. Nhưng ta có một thứ có thể khiến người không cần tái tạo thân thể mà vẫn có thể tu luyện.
- Thậm chí trong thời gian ngắn, phục hồi cảnh giới Tiên Vương của mình. Đồng thời bước lên một bước, đạt đến cảnh giới mà cho dù một thế trước ngươi cũng không làm được.