Chương 37 ta tại sao phải giúp các người 2
- Bái kiến tiên bối, tiểu nữ tên là Lạc Quỳnh Anh. Lần này đến đây mong tiên bối giúp đỡ ta tìm một thứ linh tài, gọi là vạn năm Hàn Băng Linh Nhũ.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Lạc Quỳnh Anh nói rằng:
- Vạn năm Hàn Băng Linh Nhũ là một loại chí âm, chí hàn bát tinh linh tài.
- Điều kiện để tạo ra loại linh tài này chính là một nơi chí âm, lại có băng hàn. Thông qua thời gian hấp thu thiên địa linh khí, để tạo ra Hàn Băng Linh Nhũ. Nhưng thời gian ít nhất phải qua một vạn năm. Giá trị của nó cực kỳ to lớn, cho dù là cường giả Võ Thần cả đời tích góp cũng chưa chắc đã mua nổi.
- Các ngươi nói xem thứ quý giá như vậy, các ngươi dùng thứ gì để trao đổi. À mà không Tà nói lại, các ngươi làm cách nào khiến ta đồng ý giúp đỡ các ngươi kiếm được thứ này.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy, lúc này Lạc Quỳnh Anh lên tiếng nói rằng:
- Bẩm tiên bối tiểu nữ trong người là Thái Âm thánh thể. Nhưng nó bị tàn khuyết. Chỉ có vạn năm Hàn Băng Linh Nhũ mới có thể giúp ta thức tỉnh toàn bộ thể chất của mình.
- Chỉ cần ngài có thể giúp ta thức tỉnh thánh thể. Từ nay ngài nói gì ta xin nghe đó.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì hứng thú cười lạnh nói rằng:
- Ngươi có thứ gì khiến ta hứng thú đây. Một bộ bạch cốt khô lâu, một thể chất rác rưởi. Cộng với một trái tim yếu đuối, không có sự tự tin của một cường giả.
- Loại người như ngươi nếu không phải sinh ra trong đại tộc. Thì chính là rác rưởi của rác rưởi. Ngươi nói xem ngươi có tư cách gì khiến ta giúp đỡ đây.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy Lạc Quỳnh Anh lúc này cũng phải bất ngờ trước câu nói của hắn. Có điều nghĩ đến việc Trần Anh Vũ 24 tuổi đã đạt đến cảnh giới Võ Đế. Mà bản thân mình năm nay 16 tuổi mới là Võ Tông trung kỳ. Thật sự không thể nào cùng hắn một đẳng cấp.
Những suy nghĩ này vừa xuất hiện, không ngừng khiến cho Lạc Quỳnh Anh cảm thấy tự ti và cúi đầu thật sâu, không biết nói gì. Ở bên Lạc Nhật thấy cảnh này, hắn lúc này gầm lên nói rằng:
- Quỳnh Anh tỉnh lại. Đừng để hắn khiêu khích.
Lạc Quỳnh Anh vừa nghe vậy, lúc này mới giật mình. Vừa rồi chỉ là một lời nói nhưng Trần Anh Vũ tí nữa thì đánh sập đạo tâm tu luyện của cô ta. Nghĩ đến việc này cô ta tức giận nhìn về phía Trần Anh Vũ nói rằng:
- Tiền bối tại sao lại muốn hại ta. Chúng ta đâu có thù oán gì.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì hững hờ lên tiếng nói rằng:
- Ta chỉ thử một chút mà thôi. Nhưng ta thấy ta nói cũng chả có gì sai cả. Ngươi nói có đúng không đồ yếu đuối.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, Lạc Quỳnh Anh lúc này tức giận mà không biết nên nói gì. Thấy cảnh này Lạc Nhật ở bên cạnh hừ lạnh nói rằng:
- Trần Anh Vũ cho dù ngươi có là người của viễn cổ bắt tộc Trần gia. Thì cũng không thể nào tự ý khiến cho thiên kiêu nhà họ Lạc ta mất đi đạo tâm của mình.
Trần Anh Vũ nghe vậy chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, lên tiếng nói rằng:
- Vả miệng.
Trần Anh Vũ vừa nói xong, lúc này một đạo hắc y nhân mang theo thanh đồng mặt nạ. Lập tức xuất hiện ngay trước mặt Lạc Nhật, không đợi hắn phản ứng. Một cái tát đã giáng xuống mặt hắn.
Sức mạnh của cái tát này, khiến hắn đứng còn không vững. Ngã quỵ xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
Có điều thương thế không nặng, nhưng hắn lúc này thật sự đã sợ hãi. Hắc bào nhân kia làm sao xuất hiện trước mặt hắn, cũng như khả năng ra tay mà hắn không thể phản đòn. Có thể thấy rõ tu vi của hắc bào nhân này vượt xa hắn.
Mà ở nơi này hắc bào nhân này bất quá là tầng lớp thấp nhất mà thôi. Nghĩ đến những kẻ mặc hắc bào, đeo mặt nạ màu vàng kia. Trong lòng Lạc Nhật lúc này đã có sự run rẩy. Đồng thời cũng nghĩ đến việc những lời mình vừa nói thật sự có chút quá phận.
Hắn lúc này từ từ đứng dậy, chắp tay với Trần Anh Vũ nói rằng:
- Bẩm đại nhân vừa rồi là do ta tức giận quá lời, mong ngài tha tội.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì mỉm cười nhìn hai người này một chút. Sau đó hắn làm một bộ ngáp ngủ nói rằng:
- Được rồi vừa rồi nếu không phải Tiêu Tà liều chết cầu xin, để ta gặp mặt các ngươi. Thì ta cũng chẳng có hứng thú cùng các ngươi nói chuyện.
- Có điều Tiêu Tà đã si tình như vậy. Vì người phụ nữ này, mà ngay cả sự tôn như ta cũng bị hắn giày vò sống đi chết lại.
- Chính vì thế nể mặt tên đồ đệ này, ta cho các ngươi một ân huệ.
Trần Anh Vũ nói xong thì hắn ném một chiếc bình màu trắng về phía Lạc Quỳnh Anh. Sau đó lên tiếng nói rằng:
- Vạn năm Hàn Băng Linh nhũ ta không có. Nhưng trong bình này là Hàn Băng Tinh Thủy, một loại linh tài cửu phẩm. Về cơ bản có thuộc tính giống như vạn năm Hàn Băng Linh nhũ. Nhưng dược lực mạnh hơn rất nhiều
- Ngươi sử dụng hàn băng tinh thủy không những có thể giúp người Thái Âm thánh thể hoàn toàn được kích hoạt. Thậm chí có cơ hội tạo ra dị biến, thành một loại thể chất khác mạnh hơn.
- Đúng rồi điều cuối cùng ta muốn nhắc nhở các ngươi. Đó chính là tình cảm là một thứ thần thánh.
- Lần này ngươi lợi dụng Tiêu Tà vì thích ngươi. Dẫn dụ hắn để giúp ngươi gặp ta.
- Đối với việc này ta tạm thời bỏ qua. Nhưng còn có lần sau. Vậy thì ta cũng vui lòng giúp cho họ Lạc các ngươi biến mất khỏi thế giới này.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh trong lòng chỉ có sự run rẩy. Nhìn về phía người thanh niên mặc hắc bào, đeo một chiếc mặt nạ quỷ. Trên mặt chỉ hở ra mỗi cái miệng, đang cười nhếch mép nhìn về phía họ. Mà khiến cho hai người run rẩy không ngừng.
Thấy cảnh này Tiêu Tà lúc này dùng một bộ mặt chính nhân quân tử. Vội vàng chạy lên che trước người Lạc Quỳnh Anh nói rằng:
- Sư tôn đây là do ta tự nguyện. Không liên quan đến cô ấy ngài không thể trách cô ấy.
Trần Anh Vũ ngày vậy thì tức giận, khí tức trên người lúc này của hắn lập tức thay đổi. Không còn vẻ hiền hòa mà tà dị nữa. Thay vào đó là trở nên nồng đậm oán khí và sát khí xen lẫn với nhau. Hướng thẳng về phía Tiêu Tà trùng kích.
Chẳng mấy chốc đứng trước sức mạnh của Trần Anh Vũ. Tiêu Tà lúc này như đạn pháo thổ ra một ngụm máu lớn bay thẳng ra ngoài.
Thấy tình cảnh này Lạc Quỳnh Anh vội vàng khóc lóc quỳ xuống nói rằng:
- Đại nhân xin tha mạng. Tất cả là lỗi của ta không phải do hắn, xin ngài đừng trách hắn.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì hừ lạnh nói rằng:
- Thật đúng là nghịch đồ. Được rồi các ngươi cũng có thể rời khỏi đây. Nhớ kỹ những lời ta nói, dù sao tính ta cũng rất lười nhác. Không muốn phải làm quá nhiều chuyện. Nên hy vọng các ngươi không muốn kiếm việc thêm cho ta làm.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh lúc này cũng không dám đối đều. Chỉ chắp tay với hắn, sau đó lập tức rời khỏi đây. Thấy cảnh này Trần Anh Vũ lắc đầu, sau đó ngồi đó nhắm mắt định thần.
Một lúc lâu sau, Tiêu Tà lúc này dùng một bộ mặt vô cùng đê tiện chạy vào trong phòng. Nhìn thấy Trần Anh Vũ đang ngồi trên ghế, hắn lúc này từng bước rón rén đi đến phía sau Trần Anh Vũ. Sau đó bóp vai cho hắn nói rằng:
- Sự tôn vừa rồi người đánh ta hơi nặng tay. Người có biết ta lúc đó tưởng rằng người muốn giết ta hay không.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì mở mắt nhìn về phía tên đồ đệ đang bóp vai cho mình, tức giận không nói nên lời. Qua một lúc hắn lên tiếng nói rằng:
- Lần này cùng ngươi diễn kịch, ta thật sự rất mệt mỏi. Có điều vì hạnh phúc của đệ tử, ta cố gắng làm kẻ ác một lần.
- Nhưng ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, phụ nữ đẹp thường có gai. Lạc Quỳnh Anh là người tốt hay không ta không biết. Nhưng lần này cô ta lợi dụng ngươi là sự thật.
- Sau này khi đối mặt với phụ nữ, trước khi nhìn nhận nhan sắc của họ thì hãy dùng trái tim mình để cảm nhận tâm hồn của họ trước. Đừng vì nhan sắc của một người phụ nữ mà đánh mất đi lý trí của mình.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy, Tiêu Tà lúc này cười xấu hổ, bóp vai cho hắn nói rằng:
- Sư tôn ta đã biết. Lần sau tuyệt đối không dám nữa.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì chỉ gật đầu, nhìn về phía tên tiểu tử này một chút. Sau đó một tay chộp lấy cổ hắn ném thẳng ra ngoài. Rồi lại tiếp tục sử dụng trận pháp phong bế cung điện, tiếp tục tập trung nghiên cứu chế tạo khối lỗi.