• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30 Thiên Bảo các tính là cái thứ gì

Nhìn về phía đám đệ tử của Thiên Ma môn một chút. Thông qua thần thức, Trần Anh Vũ có thể cảm nhận được bọn chúng ngoại trừ Trần Ngọc Hải bị thương. Thì những người còn lại cũng không bị việc gì, khiến hắn thở phào một hơi.

Mà lúc này Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh cũng đang đánh giá Trần Anh Vũ. Một người thanh niên trẻ tuổi, đeo một chiếc mặt nạ quỷ. Mặc một bộ trường bào màu đen đỏ, khí tức vô cùng đáng sợ.

Có điều thông qua thần thức cảm ứng, Lạc Nhật biết rằng người thanh niên trước mặt này. Bất quá cũng chỉ cùng cảnh giới Võ Đế sơ kỳ với hắn. Cho nên tên này vẫn có chút bạo gan lên tiếng nói rằng:

- Ta là Lạc Nhật, trưởng lão của Thiên Bảo Các. Chúng ta muốn bái phỏng Thiên Ma môn một chút. Nhưng mà đám đệ tử của Thiên Ma môn các ngươi chẳng những không nể mặt. Mà còn muốn chúng ta chờ đợi. Đây lẽ nào là đạo đãi khách của Thiên Ma môn hay sao.

Lạc Nhật vừa nói vậy thì lúc này Trần Anh Vũ nhìn về phía hắn không trả lời. Mà đang thông qua hệ thống tra bản tin tức của hai kẻ này.

- Tên: Lạc Nhật

- Tuổi: 240

- Chủng tộc: Nhân tộc

- Thể chất: Thanh Mộc Linh Thể

- Cảnh giới: Võ Đế sơ kỳ.

- Thân phân: Trưởng lão của họ Lạc, người chấp trưởng Thiên Bảo Các.

- Tên: Lạc Quỳnh Anh

- Tuổi: 15

- Chủng tộc: Nhân Tộc

- Thể chất: Thái Âm thánh thể ( tàn khuyết)

- Cảnh giới: Võ Tông trung kỳ

- Thân Phận: trưởng nữ nhà họ Lạc, con gái của Lạc Thiên Cường gia chủ nhà họ Lạc lúc này.

Nhìn về phía bản thông tin, Trần Anh Vũ lúc này rơi vào trầm tư. Hai kẻ này đối với hắn mà nói tùy ý vươn tay có thể bóp chết.

Nhưng thân phận của chúng khá rắc rối. Dù sao dựa theo ký ức trong đầu. Trần Anh Vũ biết rằng Thiên Bảo Các là một thế lực rất mạnh mẽ. Lão tổ của chúng có cảnh giới Võ Thần.

Đụng đến chúng lúc này, e rằng sẽ khiến Thiên Ma môn lao vào một cuộc chiến vô ích. Nhưng việc bọn chúng đả thương người của Thiên Ma môn. Trong mắt Trần Anh Vũ là hành động khiêu khích.

Đang lúc hắn còn đang đắn đo, lúc này đám người Tạ Hồng Quân cũng chạy đến. Nhìn về phía Lạc Nhật, Tạ Hồng Quân nói rằng:

- Người của Thiên Ma môn chúng ta và Thiên Bảo Các không có giao tình. Các ngươi đến thăm chúng ta tất nhiên vẫn sẽ gặp mặt. Nhưng tại sao các ngươi lại đả thương đệ tử của chúng ta.

Nghe Tạ Hồng Quân nói vậy, lúc này Lạc Nhật nhìn về phía hắn bằng một ánh mắt khinh thường. Một tên Võ Vương hậu kỳ cũng dám chất vấn hắn đây thật sự là muốn chết.

Có điều lúc này không đợi hắn phản bác, Lạc Quỳnh Anh ở bên cạnh đứng ra nói rằng:

- Toàn bộ việc này chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Chúng ta không phải khiêu khích Thiên Ma môn. Chẳng qua là đệ tử của Thiên Ma môn nói lời không tôn trọng chúng ta. Mới dẫn đến tranh chấp lúc này.

- Dù sao các vị cũng hiểu. Nếu chúng ta toàn lực ra tay thì không chỉ một người của Thiên Ma môn bị thương. Mà đám Võ Tôn của các ngươi, cầm trong tay mười mấy thanh đế binh kia. Từ nãy đến giờ đã đủ chết vài chục lần. Chúng ta cũng đủ thời gian để mang theo số Đế Binh này rời đi.

Lạc Quỳnh Anh vừa nói vậy, Tạ Hồng Quân và các trưởng lão của Thiên Ma môn đều nhíu mày. Họ trong đầu lúc này chỉ có hai từ đế binh và vài chục thanh. Những từ ngữ này không ngừng quẩn quanh đầu họ.

Sau đó đám này dùng một ánh mắt ngạc nhiên. Nhìn về phía các đệ tử của Thiên Ma môn. Họ lúc này thấy trong tay bọn chúng đích thật có hơn chục thanh đế binh.

Thấy cảnh này đám người cao tầng của Thiên Ma môn cũng run rẩy. Sau đó bọn họ đồng loạt quay ánh mắt nhìn về phía Trần Anh Vũ.

Bọn họ đều hiểu rằng, Trần Anh Vũ thần bí và đáng sợ. Nhưng một lúc đưa cho đám đệ tử của Tử Vân Phong hơn chục thanh đế binh, đây lại là chuyện gì.

Mà là tâm điểm của toàn bộ chiến trường, Trần Anh Vũ lúc này vẫn đang trầm tư. Qua một lúc hắn nở một nụ cười giễu cợt sau đó nói rằng:

- Ta đếch cần biết các ngươi vì việc gì mà đả thương người của Thiên Ma môn ta. Nhưng ngày hôm nay, hai người các ngươi đều phải trả giá vì việc này.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy, lúc này Lạc Nhật kéo Lạc Quỳnh Anh lùi ra sau. Hắn nhìn về phía Trần Anh Vũ nói rằng:

- Thiên Ma môn các ngươi chỉ có một cường giả Võ Đế sơ kỳ. Nhưng họ Lạc ta tại Trung Châu cường giả Võ Đế nhiều vô số. Võ Thần lão tổ cũng có mấy vị. Các ngươi thật sự muốn tuyên chiến hay sao.

- Ngoài ra ngày hôm nay, tin tức Thiên Ma môn có mười mấy thanh đế binh lộ ra. Thì không chỉ các ngươi phải đối mặt với Thiên Bảo Các. Mà các thế lực tại khắp Thiên Hoàng đại lục đều sẽ nhìn chằm chằm các ngươi. Dù sao không có nội tình mà có bảo vật trong tay chính là tội.

Lạc Nhật vừa nói vậy, lúc này Trần Anh Vũ nở một nụ cười cực kỳ tá dị. Khí chất trên người hắn dần dần biến đổi. Thay vì vẻ mặt của một con cá ướp muối, không quan tâm đến sự đời trở nên lạnh khốc.

Hắn dùng một giọng nói khàn khàn, tràn đầy sát ý lên tiếng nói rằng:

- Thiên Bảo Các của các ngươi là cái đếch gì. Dám cùng với viễn cổ bát tộc chúng ta đối đầu.

- Các ngươi lão tổ có bao nhiêu người đến hết đây. Ta muốn nhìn một chút, đám Võ Thần nhà họ Lạc các ngươi đã sống đủ lâu rồi hay sao, mà dám thách thức viễn cổ bát tộc chúng ta.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy thì lúc này Lạc Quỳnh Anh và Lạc Nhật đều biến sắc. Họ nhìn về phía Trần Anh Vũ ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Là những thế lực đứng đầu của Trung Châu, họ Lạc biết một số bí ẩn của Thiên Hoàng đại lục. Những bí ẩn này chính là những cường giả tối cường của toàn bộ đại lục đang ở đâu.

Nói không ngoa viễn cổ bát tộc chính là cấm kỵ của toàn bộ đại lục. Tám gia tộc này cực kỳ bí ẩn và cường đại. Chưa từng có thế lực nào dám thách thức quyền uy của họ.

Bởi vì kẻ dám làm vậy, ngày hôm sau đều đã biến mất khỏi thế giới này. Không một ai biết chúng tại sao biến mất và do ai gây ra.

Bây giờ lại nhìn thấy một cửu phẩm môn phái có cường giả Võ Đế tọa chấn. Lại có hàng chục thanh đế binh. Nội tình hình khủng khiếp như thế này. Cho dù là các thế lực Trung Châu giống như họ Lạc, cũng không có đủ thực lực này.

Bây giờ người thanh niên trước mặt đã nói ra tin tức của viễn cổ bát tộc. Điều này có nghĩa rằng rất có thể hắn là người của viễn cổ bát tộc.

Nghĩ đến đây Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh đều cảm thấy run rẩy. Họ biết rằng một khi chọc giận viễn cổ bát tộc thì những cường giả Võ Thần của gia tộc họ. Bất quá chính là sâu kiến mà thôi.

Nghĩ đến hậu cả nghiêm trọng nhất, khi phải đối mặt với hàng loạt cường giả vây công. Họ lạc bị diệt vong thì Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh lúc này đều run rẩy.

Có điều Lạc Quỳnh Anh lúc này vẫn điềm tĩnh nhìn về phía Trần Anh Vũ. Cô ta lên tiếng nói rằng:

- Viễn cổ bát tộc cho dù cường đại. Nhưng cũng phải giảng đạo lý. Ngoài ra chúng ta làm sao biết được ngươi có phải người của Viễn cổ bát tộc hay không.

Trần Anh Vũ nghe vậy, hắn không giải thích. Mà từ trong nhẫn chữ vật lấy ra một thanh kiếm. Thanh kiếm này vừa xuất hiện, hơn chục thanh Đế Binh trong tay các đệ tử của Thiên Ma môn lập tức ảm đạm.

Đồng thời tránh thoát khỏi tay các đệ tử Thiên Ma môn. Đồng loạt cắm xuống đất, tỏ ý thần phục.

Nhìn thấy cảnh này, Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Họ biết rằng thanh vũ khí này phẩm cấp tuyệt đối cao hơn những thanh Đế Binh kia rất nhiều.

Nếu không cho dù là cực phẩm Đế Binh, cũng không thể nào khiến cho hơn chục thanh hạ phẩm Đế Binh phải thuần phục.

Dù sao đến cấp bậc Đế Binh, tại trong Đế Binh vốn đã có phụ linh . Sự thông minh của phụ linh, không kém một người trưởng thành một chút nào.

Nghĩ đến cảnh này, họ lại nhìn về phía thanh kiếm mà Trần Anh Vũ đang cầm. Trong lòng lúc này không dám phán định nó là loại vũ khí gì.

Mà chỉ biết rằng nếu như họ không nghĩ cách giải quyết việc này. Thì cả hai người phải chết tại đây. Sau đó họ lạc của bọn chúng sẽ phải đương đầu với viễn cổ bát tộc trả thù.

Nghĩ tới những điều này, Lạc Quỳnh Anh lúc này quỳ một chân xuống đất. Sau đó nói rằng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK