• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46 Rắc Rối

Tiêu Tà vừa nói xong thì hắn lúc này lại hớn hở đi về phía bàn của mình. Cùng đám người Ngô Vĩnh xuyên và Bạch Thiên Khải cười nói với nhau.

Nhìn thấy điệu bộ này, Yến Đại Bảo thở ra một hơi. Vội vàng đi đến đỡ An Tử Vân dậy. Sau đó cùng với hộ đạo giả của mình rời khỏi đây.

Đứng ở trên đường lớn, Yến Đại Bảo nhìn về phía tòa tửu lâu kia. Nơi mà mấy người Tiêu Tà đang ăn uống lên tiếng nói rằng:

- Tử Nghĩa thúc, người có thể đánh bại bọn chúng hay không.

Yến Đại Bảo vừa nói vậy thì lúc này hộ đạo giả của hắn là Yến Tử Nghĩa lên tiếng nói rằng:

- Thiếu gia bọn chúng rất mạnh. Vừa rồi tên béo kia thể hiện ra khí thế mặc dù chỉ có Võ Vương sơ kỳ. Nhưng mà với kinh nghiệm sống của ta thì cho dù Võ Hoàng sơ kỳ, đối mặt với hắn. Cũng chưa chắc đã giành được chiến thắng.

- Có thể nói những tên đó tuyệt đối là các thiên kiêu đứng đầu của Vân Châu lúc này. Mà thành Bạch Ngọc của chúng ta cách Thiên Lan bí cảnh chỉ vài trăm dặm. Có lẽ đây là một điểm dừng chân của chúng.

Yến Tử nghĩa vừa nói vậy, lúc này An Thanh Vân hộ đạo giả của An Tử Vân cũng lên tiếng nói rằng:

- Tiểu thư vừa rồi ngươi đã quá lỗ mãng. Đáng lẽ không nên cùng bọn chúng đối lời thì đúng hơn.

- Đám đó nhìn là biết có thân phận đặc biệt. Hai lão già đi sau lưng của chúng từ đâu đến cuối đều không hề nhếch mép một chút nào.

- Có lẽ cảnh giới của hai lão già đó mới thật sự là đáng sợ. Vừa rồi chúng ta thật sự đã đụng đến những thế lực bá chủ của Vân Châu lúc này rồi.

An Tử Vân nghe vậy thì có chút tức giận. Trong lòng thầm nghĩ đến bộ mặt xấu xa của Tiêu Tà mà không vui. Có điều cô ta cũng hiểu lần này bọn họ đã đắc tội với một thế lực cực kỳ lớn.

Nghĩ đến điều này, hai người bọn họ lập tức trở về gia tộc của mình. Để tìm gặp trưởng bối nói cho họ biết để chuẩn bị một phần quà lễ đến tạ tội.

Bằng không tại thế giới võ giả vi tôn, kẻ mạnh làm vua như thế này. Đắc tội với cường giả thì những kẻ yếu chỉ có một con đường chết mà thôi.

Một lúc sau tại phủ nhà họ Yến. Một người đàn ông trung niên sắc mặt lãnh đạm, nhìn về con trai của mình là Yến Đại Bảo nói rằng:

- Ngươi nói là ngươi đắc tội với một vị Võ Vương tuổi còn rất trẻ hay sao.

Nghe phụ thân mình nói vậy. Yến Đại Bảo lúc này trong lòng có chút sợ sệt. Nhưng vẫn cắn răng lên tiếng nói rằng:

- Bẩm phụ thân chúng ta chẳng qua chỉ nói đôi ba câu, nhưng tên đó vậy mà chấp nhặt. Có điều tính khí hắn cũng không phải quá xấu. Chúng ta xin lỗi hắn lập tức đồng ý, buông tha cho chúng ta.

Nghe con trai nói vậy, Yến Thanh Ngọc gia chủ nhà họ Yến. Nhìn về phía tên con trai của mình mà tức giận vô cùng.

Tại thế giới mà võ giả vi tôn như thế này, không phải việc của mình. Tốt nhất nên tránh xa thì tốt hơn.

Hắn không biết đã bao nhiêu lần căn dặn con trai. Nhưng đến cuối cùng vẫn vì tính cách bồng bột mà đắc tội với cường giả.

Ngẫm nghĩ một lúc, Yến Thanh Ngọc chỉ biết thở dài. Sau đó chuẩn bị một chút quà lễ, cùng với Yến Đại Bảo đi về phía tòa tửu lâu nơi đám người Tiêu Tà đang ở.

Hai cha con Yến Thanh Ngọc vừa đến nơi thì vừa hay cũng gặp An Trường Ca. Gia chủ nhà họ An. Mang theo con gái của hắn là An Tử Vân đến đây bồi lễ.

- An huynh lần này ngươi tính thế nào.

- Lần này còn tính thế nào nữa. Chỉ biết bù lỗi thôi.

- Nếu như hai tên tiểu tử này nói là sự thật. Thì kẻ chúng đắc tội tuyệt đối là thế tử của một lại thế lực. Chúng ta không trêu vào được.

- Tuổi trẻ đúng thật là rất tốt. Nhưng mà đắc tội với người không nên đắc tội. Có thể kéo cả tộc vào chỗ chết. Sau khi trở về chúng ta cần phải dạy dỗ con em tử đệ của mình nhiều hơn.

Nghe An Trường Ca nói vậy. Yến Thanh Ngọc gật đầu, sau đó hai người dắt theo hai người con của mình đi vào trong tửu lâu.

Họ vừa vào đến nơi thì lúc này thông qua thần thức. Yến Đại Bảo liên hệ với cha mình chỉ về phía đám người Tiêu Tà, mà buổi sáng bọn họ mới đắc tội.

Nghe lời con trai nói, Yến Thanh Ngọc nhìn về phía đám người Tiêu Tà một chút. Sau đó đi đến chắp tay nói rằng:

- Tại hạ là Yến Thanh Ngọc, gia chủ nhà họ Yến. Ngày hôm nay khuyển tử đã đắc tội với các vị. Ta đến đây thay mặt nhà họ Yến tạ lỗi, mong các vị tha thứ.

Yến Thanh Ngọc vừa nói vậy, lúc này An Trường Ca cũng đứng ra lên tiếng nói rằng:

- Tại hạ là An Trường Ca, gia chủ nhà họ An. Sáng nay tiểu nữ có đôi lời mạo phạm. Ta cũng xin thay mặt nhà họ An đến đây xin lỗi các vị.

Nghe hai người này nói vẫy, lúc này Tiêu Tà nhìn về phía họ nở một nụ cười nghiền ngẫm. Sau đó nói rằng:

- Thật ra buổi sáng hôm nay, bọn họ cũng là có ý tốt nhắc nhở chúng ta. Nhưng mà tại thế giới này, có đôi lúc người tốt cũng không sống được lâu.

- Cho nên ta dạy dỗ họ một chút. Nhưng chuyện này cũng chỉ đến đây thôi. Ta cũng không có hứng thú cùng với hai gia tộc các ngươi bắt bẻ làm gì.

Tiêu Tà vừa nói vậy, lúc này An Trường Ca mỉm cười nhìn về phía hắn nói rằng:

- Cảm ơn đại nhân đã không trách tội lũ trẻ. Có điều bọn chúng vẫn có lỗi. Họ An ta cũng không thể nào bỏ qua được. Đây là một phần lễ vật, mong rằng đại nhân tha lỗi.

An Trường Ca nói xong thì đưa một cái nhẫn chữ vật cho Tiêu Tà. Thấy cảnh này đứng bên cạnh Yến Thanh Ngọc cũng không nói nhiều. Hắn cũng xuất ra một chiếc nhẫn chữ vật đưa cho Tiêu Tà.

Thông qua thần thức, Tiêu Tà cũng phải cảm thán. Hai gia tộc này chịu xuất huyết. Trầm tư một lúc hắn lên tiếng nói rằng.

- Được rồi chuyện này coi như kết thúc tại đây. Nhưng đằng nào các ngươi cũng đã đến, vậy thì ngồi đi. Ta có chút chuyện muốn hỏi.

Tiêu Tà vừa nói vậy, hai vị gia chủ nhà họ an và họ Yến cũng không dám thất lễ. Vội vàng tìm một cái ghế ngồi xuống.

Đợi khi bọn họ ổn định chỗ ngồi, lúc này Tiêu Tà lên tiếng nói rằng.

- Hai vị là người sống tại thành Bạch Ngọc này lâu năm. Chắc cũng biết đến Thiên Lan bí cảnh. Không biết có thể giải thích cho chúng ta một chút về tình báo ở nơi này hay không.

Tiêu Tà vừa nói vậy, lúc này An Trường Ca lên tiếng nói rằng.

- Các vị có lẽ là người nơi khác đến tham gia Thiên Lan bí cảnh mở cửa lần này.

- Đúng vậy ta tên là Tiêu Tà, tên gầy gò này là sư đệ của ta. Tên là Ngô Vĩnh Xuyên. Chúng ta là người của Thiên Ma môn.

- Người huynh đệ sắc mặt tươi tỉnh, ngồi đối diện với ngươi là Bạch Thiên Khải. Thiếu tông chủ của Tiêu Dao tông.

Tiêu Tà giới thiệu xong thì lúc này hắn nhìn về phía hai hộ đạo giả của Bạch Thiên Khải. Trầm tư một lúc có điều vẫn không giới thiệu tên của họ.

Mà nghe Tiêu Tà nói xong, gia chủ của hai gia tộc họ Yến và họ An đều run rẩy trong lòng. Tại Vân Châu này. Nếu như có người không biết đến Tiêu Dao tông thì bọn chúng có thể chết là được rồi.

Còn cái tên Thiên Ma môn trong thời gian qua như là phong bạo lan truyền tại Vân Châu. Là một môn phái cổ xưa, có sức mạnh tương đương với Tiêu Dao tông. Đặc biệt trong môn phái còn có cường giả võ đế tọa trấn.

Có thể nói nếu như tên Tiêu Tà trước mặt này nói là sự thật. Thì những người ngồi trước mặt này, tuyệt đối là những đại nhân vật. Mà cho dù là thành chủ thành Bạch Ngọc có đến đây, cũng phải run rẩy tiếp đón họ.

Nghĩ đến điều này Yến Thanh Ngọc lên tiếng nói rằng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK