Chương 26 đấu giá hội
- Lạc thúc người nói vậy sai rồi. Thiên Hoàng đại lục này, tuy nói Thiên Bảo Các chúng ta là một thế lực bá chủ tại Trung Châu.
- Nhưng trên khắp đại lục, còn vô số các ẩn tộc. Cùng các thế lực mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Vậy nên đối với lực lượng thiên kiêu này, có thể mời chào là tốt nhất.
- Không mời chào được thì tránh đắc tội. Dù sao đã là thiên kiêu, sự phát triển của chúng không phải chúng ta có thể dùng thời gian để đong đếm.
Nghe là Quỳnh Anh nói vậy, Lạc Nhật nhìn về phía cô ta mỉm cười nói rằng:
- Quỳnh Anh nếu ngươi và hắn giao đấu. Ngươi có nắm chắc phần thắng hay không.
Nghe Lạc Nhật nói vậy, Lạc Quỳnh Anh lúc này trầm tư. Qua một lúc cô ta nở nụ cười giễu cợt sau đó nói rằng:
- Khó nói, cháu lúc này bất quá mới Võ Tông trung kỳ. Nhưng mà tên kia lại có Đại Đạo thể. Trong lúc chiến đấu khó có thể phân ra thắng bại.
- Đặc biệt nếu như hắn không có vũ khí và võ kỹ cấp cao thì việc này, cháu chắc chắn sẽ dành phần thắng. Nhưng nếu hắn có vậy thì người thua chắc chắn là cháu.
Lạc Nhật nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, ông ta nói rằng:
- Đại Đạo thể là một thể chất cực kỳ cường đại. Đừng nhìn hắn chỉ có cảnh giới Võ Tông sơ kỳ, nhưng một khi chiến đấu. Hắn bộc phát ra sức mạnh, tuyệt đối không thua kém Võ Tôn trung kỳ một chút nào.
- Mà Quỳnh Anh ngươi cũng có Thái Âm thể. Nhưng so với Đại Đạo thể vẫn kém một bậc. Vậy nên nếu như hai ngươi cùng sử dụng võ kỹ và có vũ khí tương đương nhau. Vậy thì chắc chắn người thua sẽ là ngươi.
Lạc Nhật vừa nói vậy Lạc Quỳnh Anh cũng không vì vậy mà bất mãn. Cô ta mỉm cười sau đó nói rằng:
- Lạc thúc người nói xem, thiên kiêu trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu.
- Chuyện này ai mà biết được. Thiên Hoàng đại lục rộng lớn vô ngần. Đã ai đã đi hết được vùng biển vô tận. Đã ai đã vượt qua được 10 đại Cấm Địa.
- Nhưng chỉ cần một ngày trái tim cường giả của ngươi không suy yếu. Một ngày đạo tâm của ngươi không sụp đổ. Thì người sẽ đi trên con đường vô địch. Dưới sự hỗ trợ của gia tộc ngươi chắc chắn không thua kém những thiên kiêu kia một chút nào.
Lạc Quỳnh Anh nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía hướng mà Tiểu Tà Tà vừa rời đi. Cô ta nói rằng:
- Lạc thúc cho người điều tra xem bọn chúng từ thế lực nào. Nhìn điệu bộ của chúng tuyệt đối là người gần đây. Dù sao lúc chúng mới vào đây, vô cùng hí hửng. Thậm chí còn có vẻ đùa cợt, không tôn trọng Thiên Bảo các chúng ta.
Lạc Nhật nghe vậy thì gật đầu. Nhìn về phía cháu gái mình hắn lên tiếng nói rằng:
- Hai năm nữa, sẽ đến ngày gia tộc tỷ thí. Đến lúc đó ngươi hoặc là đánh bại tất cả các con em dòng chính của họ Lạc, để leo lên chức vị thiếu tộc chủ họ Lạc.
- Trong thời gian này, ngươi phải cố gắng tu luyện. Ít nhất đến lúc đó, ngươi phải đạt đến cảnh giới Võ Hoàng. Thì may mới có cơ hội cạnh tranh chức thiếu tộc chủ.
- Lạc thúc người yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ cố gắng. Lần này đến đây, chẳng qua bởi vì nơi này có thứ chúng ta cần. Sau khi chúng ta tìm xong thì sẽ rời khỏi đây.
Lạc Nhật nghe vậy thì gật đầu. Ông ta cũng không phải trưởng quỹ của Thiên Bảo Các. Mà là một vị trưởng lão của Thiên Bảo các, là một dòng chính họ lạc.
Còn cháu gái ông ta Lạc Quỳnh Anh là con gái của gia chủ nhà họ Lạc lúc này, là Lạc Thiên Cường.
Có điều họ Lạc là một đại tộc. Không có khái niệm chọn con của trưởng tộc đời trước lên kế nghiệm. Mà là do các tinh anh của gia tộc thi đấu với nhau, chọn ra người mạnh nhất.
Chính vì vậy Lạc Quỳnh Anh áp lực rất lớn. Nghĩ đến đây hắn chỉ biết thở dài, thầm hi vọng lần này tìm kiếm này. Sẽ có kết quả, giúp cho cháu gái mình có thể tiến thêm một bước. Kích hoạt hoàn toàn Thái Âm thể đi đến vô địch lộ.
Đám người Tiểu Tà Tà rời đi Thiên Bảo các thì bọn họ cũng không quan tâm đến thế lực này nữa. Dù sao người ta đại gia đại tộc. Nếu muốn hại họ thì đã hại rồi, không cần thiết phải lằng nhằng.
Vậy là những ngày tới, đám người Tiểu Tà Tà lại cùng họ Trần tham gia hoạt động xây dựng đấu giá hội.
Thời gian hơn 10 ngày thì tòa đấu giá hội này đã được xây xong. Diện tích rất lớn có thể chứa được cả vạn người.
Tòa nhà này được phân làm 4 tầng. Tầng thứ nhất cho tầng lớp cấp thấp võ giả đến đấu giá. Tầng thứ hai cho tầng lớp khách quý dùng linh thạch để mua vị trí. Tầng thứ ba là cho các thế lực lớn một chỗ vinh dự. Tầng thứ tư là nơi các nhân viên của Thiên Ma môn ở.
Tại trong đại sảnh, nhìn về phía mọi thứ đã được xây dựng hoàn thành. Tiểu Tà Tà nhìn về phía gia chủ nhà họ Trần nói rằng:
- Trần gia chủ hiện nay đấu giá hội đã xây dựng xong. Không biết vật phẩm đấu giá chuẩn bị thế nào.
- Bẩm đại nhân tin tức đã được lan truyền. Ba ngày sau chúng ta tổ chức buổi đấu giá hội đầu tiên.
- Hiện giờ các vật phẩm đấu giá đã có người đến nhờ chúng ta giúp đấu giá. Nhưng vật phẩm áp hòm vẫn chưa có. Không biết đại nhân có muốn lấy ra thứ gì. Giúp cho chúng ta khai trương đại cát hay không.
Tiểu Tà Tà nghe vậy để gật đầu. Trầm tư một lúc hắn nhìn về phía Trần Ngọc Hải nói rằng:
- Ngọc Hải ngươi giúp cho tông chủ quản lý tông môn nhiều năm. Không biết ngươi nghĩ chúng ta nên đưa thứ gì, để làm vật áp hòm trong buổi đấu giá đầu tiên.
Tiểu Tà Tà vừa nói vậy thì lúc này Trần Ngọc Hải nhìn về phía hắn mỉm cười nói rằng:
- Bẩm sư thúc xung quanh Thiên Ma môn chúng ta chỉ toàn là các thế lực nhỏ. Cảnh giới cường giả cao nhất bất quá là Võ Linh hậu kỳ.
- Vậy nên chúng ta lấy vật phẩm bán cuối cùng của buổi đấu giá lần này. Có thể sử dụng huyền giai hạ phẩm võ kỹ, hoặc là huyền giai hạ phẩm vũ khí. Hoặc cũng có thể là tam phẩm đan dược hoặc linh dược.
Nghe Trần Ngọc Hải nói vậy, Tiểu Tà Ta lúc này nói rằng:
- Chúng ta bán một ít đồ như vậy, liệu kiếm được bao nhiêu linh thạch cơ chứ.
Nghe Tiểu Tà Tà nói vậy, Trần Ngọc Hải biết rằng tên này có lẽ nghĩ rằng bán mấy đồ cấp thấp này không đáng tiền.
Dù sao từ lúc hắn bái nhập Thiên Ma môn trở thành đệ tử của Trần Anh Vũ. Thì Trần Anh Vũ đưa cho hắn võ kỹ thấp nhất cũng là địa cấp. Làm sao vừa mắt những loại huyền cấp võ kỹ cơ chứ.
Nghĩ đến những điều này, Trần Ngọc Hải cũng cảm thán. Mới mấy năm trước thôi, cả Thiên Ma môn đừng nói là huyền giai võ kĩ. Cho dù là Hoàng giai cựu phẩm cũng chẳng có.
Mới qua mấy năm, vậy mà bây giờ huyền giai võ kỹ trong mắt họ thật sự chính là rác rưởi. Thở dài một hơi hắn lấy lại tinh thần nói rằng:
- Sư thúc người đừng quên chúng ta là cửu phẩm tông môn. Lấy ra những thứ đồ kia đã là rất lớn rồi. Nếu như còn lấy nhiều hơn sợ rằng sẽ khiến tông môn tạo ra nhiều rắc rối với các thế lực xung quanh.
- Lúc đó thái thượng trưởng lão mà xuất quan, biết được ngài lại gây sự. Vậy thì ta nghĩ rằng ngài có thể giảm cân được rồi.
Tiểu Tà Tà nghe vậy thì lập tức sững sờ, nghĩ đến vị sư tôn của mình. Suốt ngày hết ăn lại ngủ, đặc biệt cực kỳ lười nhác. Nếu lúc này hắn mà để cho sư tôn mình phải có công ăn việc làm. Thì chắc chắn cái mông hắn sẽ bị đánh nở hoa.
Vậy là lúc này hắn nở một nụ cười xấu hổ, nhìn về phía Trần Ngọc Hải nói rằng:
- Ngọc Hải với việc này người làm đi. Ta và Ngô Vĩnh Xuyên sẽ đứng từ phía sau ủng hộ ngươi. Nếu như tông chủ có hỏi ta sẽ đứng ra gánh vác.
Trần Ngọc Hải nghe vậy thì dùng một gương mặt vô cùng khó khăn, nhìn về phía Tiểu Tà Tà. Trong lòng hắn đang chửi tên tiểu oắt con này không biết bao nhiêu lần.
Cái gì mà đứng ra chịu tông chủ trách phạt. Tông chủ trách phạt không đáng sợ, đáng sợ là thái thượng trưởng lão liệu có vì việc này mà bất mãn hay không.
Dù sao trong khắp Thiên Ma môn, ai chả biết Trần Anh Vũ là một con cá ướp muối. Có thể nằm, không bao giờ ngồi. Có thể ngồi không bao giờ đứng dậy.
Có điều ai bảo Tiểu Tà Tà tuy tuổi nhỏ, nhưng lại có thân phận cao quý. Hắn lúc này đành phải cắn răng nghe theo Tiểu Tà Tà sắp xếp.
- Sư thúc yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
Tiểu Tà Tà nghe vậy thì gật đầu. Không ngừng vỗ vai an ủi Trần Ngọc Hải rằng hắn sẽ đứng ra chịu mọi trách nhiệm, nếu có vấn đề xảy ra. Trần Ngọc Hải thấy vậy cũng chỉ biết cười khổ mà thôi.