Chương 32 thân phân 2
Trần Anh Vũ vừa nói vậy, Tạ Hông Quân lúc này lại lắc đầu. Nhìn về phía các vị phong chủ có mặt tại đây, ông ta lên tiếng nói rằng:
- Xung quanh Thiên Ma môn có rất nhiều tại mắt của kẻ thù. Việc ngày hôm nay giấu không nổi.
- Có điều ngày hôm nay chúng ta xuất ra thực lực đã đủ mạnh. Một Võ Đế, mấy chục vị Võ Vương. Võ Tôn cũng có mười mấy người. Lại thêm chục thanh đế binh.
- Thế trận như này đã vượt xa thực lực của nhất phẩm tông môn. Cho nên trong thời gian ngắn sẽ không có việc gì.
Tạ Hồng Quân vừa nói vậy. Trần Anh Vũ ngáp một cái, sau đó lên tiếng.
- Ta đã nói rồi Võ Đế tùy ý giết. Võ Thần có chút rắc rối. Nhưng cũng có thể giết chỉ hơi tốn sức mà thôi.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, đám người Tạ Hồng quân đều im lặng. Trong lòng họ đều hiểu rằng Trần Anh Vũ rất mạnh. Đặc biệt hôm nay hắn để lộ ra hai thông tin.
Một là thân phận của hắn. Đối với người ngoài còn mơ hồ suy nghĩ nọ kia. Nhưng đám cao tầng của Thiên Ma môn thì biết Trần Anh Vũ là trẻ mồ côi.
Hôm nay hắn nói ra việc viễn cổ bát tộc. Rất có thể hắn chính là người của gia tộc này. Đặc biệt từ thái độ người của Thiên Bảo Các. Có thể thấy gia tộc này đáng sợ đến mức nào.
Khi mà chỉ một cái tên, có thể biến một thế lực bá chủ của Trung Châu phải sợ hãi.
Ngài ra thanh kiếm mà Trần Anh Vũ lấy ra trong lúc uy hiếp nhà Thiên Bảo Các. Phẩm cấp là gì không ai biết. Nhưng nó tuyệt đối đáng sợ.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng đám người Tạ Hồng Quân đều tin rằng. Trần Anh Vũ đã nói Võ Đế tùy viết. Võ Thần cũng có thể giết thì có nghĩa rằng hắn có đủ tự tin để cùng với các thế lực đứng đầu Trung Châu tranh chấp. Vậy nên họ cũng không lo lắng nữa.
Nhìn về phía các vị phong chủ một chút, Tạ Hồng Quân lúc này lên tiếng nói rằng.
- Được rồi việc này coi như đã kết thúc. Anh Vũ cũng đã ban thưởng cho các đệ tử. Chúng ta cũng không còn việc gì nữa.
- Ta chỉ yêu cầu các ngươi trong thời gian tới chu cấp thêm tài nguyên cho các đệ tử. Để họ tiến cảnh một cách nhanh chóng, tăng thêm nội tình của tông môn.
- Đồng thời các ngươi cũng đẩy mạnh tu luyện. Lần này Anh Vũ xuất trận, giải quyết mọi việc. Nhưng lần tới ta hi vọng chúng ta cũng có thể tự mình giải quyết. Không để Anh Vũ một mình đối mặt với kẻ thù.
- Tuân lệnh tông chủ.
- Được rồi các ngươi lui ra ngoài trước đi. Ta có chuyện muốn nói với Anh Vũ.
- Vâng.
Đợi khi các vị phong chủ rời đi. Lúc này Tạ Hồng Quân nhìn về phía Trần Anh Vũ nói rằng:
- Anh Vũ viễn cổ bát tộc là thứ gì. Ngươi lẽ nào biết về thân thế của mình hay sao.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì thở dài, nhìn về phía Tạ Hồng Quân nói rằng:
- Lão đầu ngươi không cần phải lo lắng. Chẳng qua ta có một số ký ức mà thôi. Có điều gia tộc đó đã vứt bỏ ta. Vậy nên ta cũng không muốn tìm lại chúng.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, lúc này Tạ Hồng Quân nhìn về phía hắn một chút. Sau đó từ trong nhẫn chữ vật, ném một tấm lệnh bài cho Trần Anh Vũ.
Thấy cảnh này Trần Anh Vũ bắt lấy tấm lệnh bài. Nhìn về phía lệnh làm bằng Thiên Mộc. Phía bên trên khắc một chữ Trần. Cùng một đồ án khá khó hiểu. Phía sau có một chữ số 3.
Trần Anh Vũ nghĩ rằng có lẽ đây là biểu tượng của một thế lực nào đó. Mà ở bên cạnh Tạ Hồng Quân lúc này lại lên tiếng.
- Nhớ năm đó lúc ta nhặt được ngươi. Xung quanh ngươi toàn xác chết. Trên những xác chết đó, ta tìm thấy rất nhiều tài nguyên.
- Đồng thời qua kiểm tra, ta phát hiện những xác chết này đều bao quanh lấy ngươi. Mục đích có lẽ rất rõ ràng. Họ chiến đấu đến chết để bảo vệ ngươi.
- Chính vì vậy ta nghĩ rằng cha mẹ của ngươi không phải là bỏ rơi ngươi. Mà có thể ngày đó bọn họ bị tập kích, trong lúc vô tình đã thất lạc ngươi tại đó.
- Lúc đó ngươi còn nhỏ, cho nên ta không muốn nói rõ về việc này. Bây giờ ngươi đã lớn cho nên ta nói rõ cho ngươi về việc này. Để ngươi hiểu, không nên oán hận những ngươi đã sinh ra mình.
- Tấm lệnh bài ngươi đang cầm trên tay, là ngày đó ta lấy từ trong bọc đồ của ngươi. Có lẽ tấm lệnh bài này đại diện cho thân phận của ngươi.
Tạ Hồng Quân nói đến đây thì ông ta nhìn về phía Trần Anh Vũ một chút. Sau đó lên tiếng nói rằng:
- Hiện giờ ngươi đã có cảnh giới Võ Đế. Cũng có thể xông sáo đại vực. Đi tìm kiếm người nhà của ngươi đi.
- Đừng suốt ngày ở trong tông môn làm một con cá ướp muối nữa. Cũng đừng vì tuổi thơ của mình, mà thù hận người của thế giới này.
Tạ Hồng Quân nói đến đây thì ông ta nhìn về phía Trần Anh Vũ thở dài. Sau đó rời đi, để lại một mình Trần Anh Vũ trong đại điện ngồi đó thẩn thơ.
Qua một lúc Trần Anh Vũ chỉ biết cười khổ. Cầm tấm lệnh bài trong tay mà không biết nên làm gì tiếp theo.
Hắn cũng không phải nguyên chủ. Nguyên chủ đã chết rồi. Hắn chỉ là một người thay thế mà thôi.
Nhưng thời gian qua, Trần Anh Vũ cũng phát hiện hắn vậy mà kế thừa toàn bộ ký ức của thân thể này. Đồng thời cũng kế thừa toàn bộ tình cảm của cỗ thân thể này.
Mỗi lần Trần Anh Vũ nghĩ đến thân phận tam thiếu gia viễn cổ bát tộc Trần gia. Một cảm xúc tiêu cực xuất hiện trong lòng hắn.
Đối với việc này, Trần Anh Vũ lúc đầu còn không hiểu. Nhưng khi cảnh giới càng cao thì hắn mới hiểu rằng. Đây là do cảm xúc của thân thể này phát ra ảnh hưởng đến hắn.
Có lẽ nguyên chủ trước khi chết, rất hận những người đã bỏ rơi mình. Cho nên khi hắn tiếp quản thân thể này, mới có những cảm xúc tiêu cực như vậy.
Có điều Trần Anh Vũ không loại bỏ chúng. Mà kết hợp với chính linh hồn của mình. Tạo ra một con người mới, kết hợp của cả hai.
Không khiến cho chủ nhân của thân thể này biến mất. Cũng không khiến cho hắn sống lẻ loi tại đây. Mà là kết hợp của cả hai người, vừa tiếp thu thân thể. Vừa tiếp thu ký ức, lại cũng tiếp thu toàn bộ tình cảm.
Thứ hắn muốn là sử dụng thân phận của cỗ thân thể này. Sống tại thế giới này mà không phải là một thanh niên hiện đại, sống tại một hành tinh khoa học. Nghĩ đến đây hắn lại nhìn về tấm lệnh bài thở dài trong lòng nói rằng:
- Ngươi yên tâm. Ta sẽ tìm đến họ Trần. Hỏi rõ lý do tại sao họ lại vứt bỏ ngươi.
Trần Anh Vũ nói vậy thì hắn lúc này cất tấm lệnh bài vào trong nhẫn chữ vật. Rồi lại cùng hệ thống nói chuyện.
- Hệ thống bình xét nhiệm vụ đi.
- Keng, thân là cường giả Võ Đế. Tông môn của ngươi bị ức hiếp lại không dám đứng ra thật sự mất mặt. Hệ thống ban phát nhiệm vụ, trừng phạt những người dám thách thức Thiên Ma môn.
- Keng, tiến hành bình xét nhiệm vụ. Hệ thống xác nhận nhiệm vụ hoàn thành. Ban thưởng một mỏ cực phẩm Linh Thạch.
Trần Anh Vũ nghe hệ thống bình xét nhiệm vụ. Đồng thời khi nhìn thấy ban thưởng, hắn lúc này nở một nụ cười vui vẻ.
Chỉ một lúc trước, trong lúc chuẩn bị giết chết đám người họ Lạc. Thì lúc này hệ thống ban phát nhiệm vụ mới. Khiến hắn thu lại sát tâm của mình, buông tha cho bọn chúng một lần.
Dù sao nhiệm vụ của hệ thống chỉ là trừng phạt mà không phải đánh giết. Vậy nên hắn cũng không muốn có quá nhiều rắc rối. Nên chỉ uy hiếp đám người họ lạc kia một chút.
Nghĩ đến điều này, lại nhìn về phía phần thưởng của hệ thống. Trong lòng hắn bắt đầu mặc niệm.
- Hệ thống để mỏ cực phẩm Linh Thạch ngay dưới nền đất của Thiên Ma môn.
- Keng, hệ thống đang cải tạo.
- Keng, cải tạo thành công.
Âm thanh của hệ thống vừa kết thúc thì lúc này Trần Anh Vũ có thể cảm nhận rất rõ ràng. Linh khí của Thiên Ma môn đang tăng lên một cách cực kỳ nhanh chóng và rõ rệt.
Trải qua một lúc, linh khí của Thiên Ma môn lúc này đã trở nên mờ mịt, thậm chí nồng đậm đến mức hóa thành xương mỏng.
Thấy cảnh này Trần Anh Vũ nở một nụ cười. Sau đó thông qua thần thức, truyền tin cho tầng lớp cao tầng của Thiên Ma môn. Nói rằng việc này do mình làm để họ không cần quản.
Việc có thêm linh khí nồng đậm, khiến cho các đệ tử của Thiên Ma môn. Cũng như hệ thống cao tầng đều vô cùng vui sướng. Đồng loạt tiến hành bế quan, muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình.
Những ngày sau đó, Trần Anh Vũ lại quay trở về phòng của mình. Tiếp tục đại nghiệp chế tạo khôi lỗi.
Tại thành Vũ Lăng, Thiên Bảo Các. Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh lúc này đang ngồi nói chuyện với nhau.
- Lạc thúc người thấy người thanh niên kia cảnh giới là gì.
- Quỳnh Anh chẳng phải ta đã nói rồi hay sao. Hắn ta cảnh giới Võ Đế sơ kỳ.
- Lạc thúc tại sao ta có cảm giác người và hắn tuy cùng cảnh giới. Nhưng hắn ta chỉ cần một ý nghĩ, có thể bóp chết người ngay lập tức.
Nghe Lạc Quỳnh Anh nói vậy Lạc Nhật cũng không tỏ ra xấu hổ hay tự ti. Mà ông ta lúc này bình tĩnh nói rằng:
- Điều này chỉ có thể chứng tỏ hắn mạnh hơn ta rất nhiều. Dù sao thiên tài có thể vượt cấp mà chiến. Nên việc ta không bằng hắn cũng là điều bình thường.
- Có điều việc hắn nói Thiên Ma môn là người của viễn cổ bát tộc, việc này ngươi thấy thế nào.
Lạc Quỳnh Anh nghe vậy thì trầm tư, qua một lúc cô ta nói rằng:
- Lạc thúc thông tin viễn cổ bát tộc, ta chỉ biết một chút. Người có thể giảng giải kỹ những điều người biết cho ta hay không.