Chương 52
Trần Anh Vũ vừa nói vậy, lúc này đám tán tu phía dưới. Đều đang dùng những cặp mắt sợ hãi nhìn về phía hắn, không thốt lên được một lời nào.
Bọn họ là lực lượng tán tu, tuy nói có thiên phú nhưng tài nguyên của họ cực kỳ hạn hẹp. Đừng nói là ngũ phẩm Thăng Linh Đan. Cho dù là tứ phẩm đan dược họ cũng không có.
Bây giờ cùng một lúc Trần Anh Vũ cho họ quá nhiều, khiến cho bọn họ cảm thấy mình đang nằm mơ vậy.
Có điều không đợi bọn họ nghĩ quá nhiều, Trần Anh Vũ lại lên tiếng:
- Từ giờ đến ngày mai bí cảnh sẽ mở cửa. Các ngươi hãy tranh thủ thời gian phục tùng Thăng Linh đan tăng cảnh giới.
- Nhớ kỹ lời ta nói, ta không thu lưu phế vật. Vậy nên các ngươi muốn trở thành thuộc hạ của ta. Thì phải cố gắng lên.
- Nhớ kỹ tài nguyên tu luyện ta không thiếu. Thế lực chống lưng, ta chính là trời. Có thể ngăn cản mọi kẻ thù cho các ngươi.
- Nhưng vấn đề các ngươi phải có đủ giá trị. Để ta nghĩ rằng mình nên giúp đỡ các ngươi vào lúc này.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, những tán tu này ánh mắt đều trở nên đỏ rực. Lúc này họ không còn ý nghĩ muốn chạy trốn hay rời khỏi Trần Anh Vũ nữa. Mà chỉ muốn một lòng đi theo hắn, còn lý do đơn giản chính là hắn cho quá nhiều.
Đồng thời trong lòng họ cũng đã hiểu. Người thanh niên trước mặt này e rằng thân phận cũng không đơn giản. Còn việc tại sao hắn lại không có thế lực hộ đạo giả đi theo. Việc này không phải là điều họ nên quan tâm.
Nghĩ đến việc người thanh niên này có thể lấy ra mấy trăm viên thất phẩm đan dược. Cùng với hơn 100 thanh huyền giai thượng phẩm, lẫn địa giai vũ khí cho họ. Đã đủ thấy tài lực khổng lồ.
Chỉ dựa vào những điều này, bọn họ lập tức cảm nhận được sự may mắn. Khi có thể bám chân vào một thế tử của một đại thế lực không biết tên này.
Vậy là không nói nhiều, đám này nhanh chóng ngồi xuống phục dùng Thăng Linh Đan. Để tăng cao cảnh giới. Bởi vì họ hiểu rằng càng là người của đại thế lực. Tuyển chọn thuộc hạ đi theo càng khắt khe. Mà mục tiêu tuyển chọn thường chỉ có một, đó chính là sức chiến đấu của họ mà thôi.
Mà nhìn thấy tình cảnh này, Trần Anh Vũ lúc này lại một điệu bộ cá chết, ngáp ngủ ngồi đó. Trông chừng đám này tu luyện, đề phòng có kẻ quấy rối.
Sáng ngày hôm sau đám thuộc hạ mới thu nhận của Trần Anh Vũ rốt cuộc cũng đã hoàn thành quá trình tu luyện. Nhìn thấy bọn chúng đang nghiêm chỉnh xếp hàng trước mặt mình. Trần Anh Vũ lúc này cũng gật đầu, nhìn về phía Tiểu Hổ nói rằng.
- Tiểu Hổ kiểm tra lại xem hiện nay tu vi của họ thế nào.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy, Tiểu Hổ lúc này dùng một bộ mặt ngây ngô mỉm cười. Sau đó đi kiểm tra từng người, qua một lúc hắn đến báo cáo.
- Bẩm Thiên Vương các huynh đệ sau khi phục tùng đan được. Lúc này cảnh giới thấp nhất là Võ Linh viên mãn, cảnh giới tối cường là ba người chúng ta. Đạt đến Võ Tông viên mãn.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía đám người này một chút. Sau đó hắn nói rằng:
- Đi thôi bí cảnh đã mở cửa, chúng ta cũng nên tiến vào đó thăm thú nơi này một chút.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy. Tiểu Hổ và hai người Thanh Long, Huyền Vũ đều gật đầu. Yên lặng đi theo sau hắn, phía sau là hơn 100 tên tán tu từng bước một đi theo Trần Anh Vũ.
Đoàn người Trần Anh Vũ vừa xuất hiện tại cửa bí cảnh. Lập tức khiến cho những người đứng đầu của các thế lực bá chủ có mặt tại đây, đều nhíu mày.
Bởi vì cảnh giới của đám người Trần Anh Vũ thể hiện ra thật sự rất mạnh. Hơn nữa từ việc đi chung với nhau, lại lấy Trần Anh Vũ đứng đầu. Có thể thấy rõ đây là một đoàn đội.
Đợi khi đám người Trần Anh Vũ vượt qua cổng truyền tống của bí cảnh. Tại một khu vực của Minh Ngọc tông. Lúc này hai vị trưởng lão dẫn đầu của môn phái này, lên tiếng trò chuyện với nhau.
- Trần trưởng lão ngươi thấy đám người kia thế nào.
- Hà trưởng lão nói đến đám người nào.
- Tất nhiên là ta nói đám vừa đi qua rồi. Do tên thiếu niên đeo mặt nạ quỷ kia dẫn đầu đó.
- Bọn chúng sao, ta có thể nói một chữ đó là mạnh.
- Dưới 30 tuổi mà tên dẫn đầu đã đạt đến cảnh giới Võ Tôn sơ kỳ. Ba tên đi sau hắn đạt đến cảnh giới Võ Tông viên mãn. Số còn lại con có mười mấy tên Võ Tông. Cùng với gần 100 Võ Linh, thấp nhất cũng có cảnh giới Võ Linh viên mãn. Thật sự là một lực lượng tối cường trong đám tán tu lúc này.
Nghe Hà Ánh Nguyệt trưởng lão của Minh Ngọc tông nói vậy. Lúc này vị trưởng lão Trần Ngọc Ánh của Minh Ngọc tông cũng gật đầu đồng ý. Sau đó lên tiếng nói rằng:
- Lần này xem ra bí cảnh tồn tại rất nhiều đối thủ đáng gờm. Ta sợ rằng mấy đệ tử của chúng ta chưa chắc đã giành được chỗ tốt.
Trần Ngọc Ánh vừa nói vậy thì Hà Ánh Nguyệt lúc này lại lắc đầu nói rằng:
- Tu luyện là một đường cạnh tranh tài nguyên. Chúng ta không thể nào mãi bao bọc các đệ tử được. Phải để bọn chúng vượt qua máu tanh mưa gió tẩy lễ.
- Lần này bất kể chúng có giành được truyền thừa của Thiên Lan tông hay không. Nhưng chắc chắn qua cuộc rèn luyện này, bọn chúng sẽ trở nên mạnh hơn.
- Còn những người không sống sót rời khỏi đây. Thì chỉ có thể trách bọn chúng chưa đủ mạnh mà thôi.
Hà Ánh Nguyệt vừa nói vậy, Trần Ngọc Ánh lúc này chỉ biết gật đầu. Nhìn về phía đám người vẫn liên tục tiến về phía Thiên Lan bí cảnh mà thở dài.
Họ dứng đó chờ đợi thời gian một tháng nữa, khi thiên Lan Bí cảnh kết thúc. Để xem rốt cuộc lần này có ai đạt được truyền thừa của Thiên Lan tông hay không.
Đám người Trần Anh Vũ vừa vượt qua cổng truyền tống, đi vào trong bí cảnh. Nơi này có thể nói khác hẳn với bên ngoài.
Trên bầu trời không có ánh nắng mặt trời, chỉ có một sự u ám nhẹ nhẹ xuất hiện tại đây. Không gian không thể nói là một màu tối đen. Nhưng tuyệt đối có cảm giác ghê rợn rùng mình.
Nhìn về phía bầu không khí quỷ dị này, Trần Anh Vũ lúc này ngáp ngủ một chút. Sau đó nhìn về phía đám người phía sau nói rằng:
- 10 người một đội. Tản ra xung quanh đây bắt đầu tìm kiếm cơ duyên đi.
- Tuân lệnh Thiên Vương.
Nhìn thấy lực lượng tán tu rời đi. Chỉ có duy nhất ba tên ở lại, đó chính là Tiểu Hổ, Huyền Vũ và Thanh Long. Trần Anh Vũ nhìn thấy họ không đi thì lúc này hắn nở một nụ cười thú vị nói rằng:
- Các ngươi tại sao lại không đi tìm kiếm cơ duyên.
Nghe Trần Anh Vũ nói vậy. Lúc này Thanh Long nở một nụ cười bình tĩnh sau đó nói rằng:
- Trong mắt những người vào đây, đều cho rằng Thiên Lan bí cảnh là cơ duyên lớn nhất của họ. Nhưng mà từ lúc ta gặp Thiên Vương, ta biết rằng cơ duyên lớn nhất của ta chính là đi theo ngài.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì hài lòng, nhìn về phía mấy tên này một chút sau đó nói rằng:
- Nói rất không tệ. Thưởng cho mỗi người các ngươi một môn địa cấp võ kỹ.
Trần Anh Vũ nói xong thì lúc này trước mặt ba người Thanh long xuất hiện một bản võ kỹ. Thấy cảnh này trong lòng bọn họ mừng rỡ không thôi.
Địa giai võ kỹ cho dù có là hạ phẩm đi chăng nữa. Thì không đạt đến thất phẩm tông môn đừng hòng mà có được.
Nghĩ đến điều này, họ càng vui mừng khi lựa chọn đi theo người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.
Nhìn ngắm nơi này một chút, Trần Anh Vũ lại dắt theo ba người thuộc hạ của mình rời đi, dạo chơi tại đây.