• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13 lịch sử 2

Nhìn thấy Vũ Ánh Nguyệt rời đi, Nguyễn Thanh Yến lúc này mới thở dài một hơi. Cô ta nhớ rất rõ ngày còn trẻ, hai thất phẩm tông môn thèm khát bí mật của Thiên Ma môn vây công bọn chúng. Đến cuối cùng hai thất phẩm tông môn này biến mất mà Thiên Ma môn thì vẫn còn.

Việc này khiến cho cô ta mãi mãi khắc ghi sự bí ẩn Thiên Ma Môn và sự cường đại trong bóng tối của chúng. Nghĩ đến điều này cô ta lại đóng cửa thạch động. Tiếp tục quá trình tu luyện đột phá cảnh giới của mình.

Tại Tử Vân Phong, Thiên Ma Môn lúc này. Trần Anh Vũ đang tiếp đón tông chủ Tạ Hồng Quân, cùng với hai vị thái thượng trưởng lão của Thiên Ma môn.

- Anh Vũ tiểu tử ngươi thật là biết hưởng thụ. Dậy đệ tử một chút, rồi lại ăn với ngủ. Ta không hiểu sao ngươi có thể đạt đến cảnh giới Võ Linh viên mãn.

Tạ Hồng Quân vừa nói vậy thì không ngừng cảm thán, tên tiểu tử hắn nhặt về thật là có phúc khí. Nhìn Tử Vân Phong cây cối xanh tốt, linh khí cũng khá dư giả. Đặc biệt chính là điệu bộ cá ướp muối của Trần Anh Vũ, khiến hắn cảm thán không thôi.

- Lão già ngươi hôm nay đến đây lại có việc gì đây. Ta nói trước là tuyệt đối không rời tông môn đi đối phó với Hợp Hoan tông đâu. Bọn chúng còn có một tên Võ Tông sơ kỳ nữa. Tiến vào đó chắc chắn phải chết.

Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, Tạ Hồng Quân lúc này tức giận lườm hắn một chút. Sau đó thở dài nói rằng:

- Anh Vũ bây giờ ngươi cũng là một phong chủ của Thiên Ma môn. Cho nên một số việc ngươi cũng nên biết.

- Thiên Ma môn chúng ta cũng không phải chỉ là cửu phẩm môn phái đơn giản như vậy. Một vạn năm trước đây, chúng ta từng là nhất phẩm tông môn. Bá chủ tại Vân Châu này.

- Có điều vật đổi sao rời, khiến cho tông môn của chúng ta ngày một xa sút. Cho đến ngày nay chỉ còn lại là cửu phẩm tông môn.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì lúc này hắn thay đổi thái độ cười cợt. Trở nên nghiêm túc một chút lắng nghe Tạ Hồng Quân nói. Mà thấy cảnh này thì Tạ Hồng Quân và hai vị thái thượng trưởng lão của Thiên Ma môn cũng gật đầu. Sau đó tiếp tục lên tiếng giảng giải cho hắn.

Đợi sau khi Trần Anh Vũ hiểu hết mọi việc, lúc này hắn dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Tạ Hồng Quân nói rằng:

- Lão già chúng ta tuy rằng tông môn xuống dốc. Nhưng ta tin rằng nếu như không có một số lá bài ẩn, thì làm sao có thể khiến các thế lực khác không nhòm ngó chúng ta được.

- Thậm chí ngày hôm đó, người ngang nhiên cứng rắn với Hàn Thế Chi. Đã khiến ta nghi ngờ liệu người có phải đần độn hay không. Dù sao Võ Linh trung kỳ và võ lĩnh viên mãn là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Ta không tin lão già ngươi lại ngu ngốc đến mức, cùng với Hàn Thế Chi đối cứng mà không biết tự lượng sức mình.

Nghe Trần Anh Vũ nói vậy thì Tạ Hồng Quân lúc này thở dài nói rằng:

- Thật ra dựa vào một số lá bài ẩn của tông môn thì đừng nói chỉ là một Võ Linh viên mãn. Thậm chí một võ đế sơ kỳ, chúng ta cũng có thể nháy mắt giết chết hắn.

- Có điều đây là nội tình cuối cùng của tông môn. Trừ khi đến khoảnh khắc tồn vong thì tuyệt đối ta sẽ không sử dụng. Ngày hôm đó nếu không phải ngươi đã sớm bộc lộ ra cảnh giới Võ Linh viên mãn. Thì ta thật sự cũng sẽ không dám đối cứng với Hàn Thế Chi đâu.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì dùng một bộ mặt táo bón nhìn về phía ông ta nói rằng:

- Lão già ngươi dù sao cũng mang ta về nuôi lớn. Ngươi không nghĩ rằng ta chẳng hạn không đánh thắng hắn. Vậy thì sẽ ngỏm củ tỏi hay sao.

Tạ Hồng Quân nghe vậy thì cứng họng, đang định nổi hóa chửi bới tên khốn này. Thì một vị thái thượng trưởng lão tên là Trương Văn Toàn của Thiên Ma môn đứng ra ngăn cản nói rằng:

- Anh Vũ tiểu tử ngươi không cần phải trêu chọc hắn nữa. Lần này ta đến đây thật ra là muốn hi vọng ngươi bảo vệ một số tinh anh của tông môn rời khỏi đây.

Nghe ông ta nói vậy thì Trần Anh Vũ lúc này khó hiểu nhìn về phía ông ấy nói rằng:

- Thái thượng trưởng lão chẳng phải vừa rồi tông chủ đã nói, chúng ta có lá bài ẩn có thể giết chết cả cường giả cảnh giới võ đế. Tại sao lại phải sợ hãi mang người rời đi.

Trương Văn Toàn nghe vậy thì thở dài, ông ta dùng bộ mặt khó xử nói rằng:

- Lá bài ẩn đó một khi kích phát thì chỉ có thể kéo theo kẻ thù đồng quy vô tận. Nhưng kẻ thù thật sự chỉ có một hai tên. Hay ẩn sau còn hết lớp này đến lớp khác thì chúng ta sao biết được.

- Nói cách khác một khi lá bài ẩn vừa sử dụng. Chúng ta chính là thịt cá trên thớt, tùy ý bọn chúng chém giết. Vậy nên ta hi vọng trước khi Hợp Hoan tông phát động trả thù. Ngươi mang theo một số tinh anh của tông môn rời đi trước.

- Các ngươi hãy tìm một nơi nào đó phát triển lại tông môn. Nếu một ngày nào đó chúng ta vẫn còn tồn tại thì các ngươi hãy quay trở lại. Còn nếu chúng ta bị Hợp Hoan tông tiêu diệt. Thì ta tin rằng với thiên phú của ngươi. Vài chục năm nữa, có thể đạt đến cảnh giới siêu việt kẻ thù lúc này.

- Đến lúc đó hãy dắt theo các đệ tử của chúng ta trở lại. Giết hết chúng trả thù cho những lão già như chúng ta đây.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì thở dài, nhìn về phía thái thượng trưởng lão Trương Văn Toàn hắn lên tiếng nói rằng:

- Chuyện vẫn chưa đến mức như vậy. Tại sao các trưởng lão không nghĩ thoáng một chút.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy thì lúc này một vị thái thượng trưởng lão khác, tên là Huỳnh Ngọc Thương thở dài nói rằng:

- Thần Hoàng đại lục sinh mạng của kẻ yếu vốn dĩ không đáng giá. Chúng ta thân là những người tu luyện, thà rằng di tản sớm các tinh anh của tông môn tránh một kiếp nạn. Còn hơn đợi đến lúc đại nạn lâm đầu mới nghĩ đối sách.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì mỉm cười nhìn về phía bọn họ, hắn lấy một chiếc ngọc giản truyền tin ra. Gửi vào trong đó một thông điệp. Một lúc sau 30 tên đệ tử của Tử Vân Phong đều tập trung tại đây.

Nhìn thấy tình cảnh này, ba người Tạ Hồng Quân đều không hiểu ý của Trần Anh Vũ là gì. Còn Trần Anh Vũ nhìn về phía các đệ tử sau đó nói rằng:

- Hiện nay tông môn chúng ta đang trêu chọc Hợp Hoan tông, một thất phẩm tông môn. Thân là các đệ tử của Thiên Ma môn, các ngươi có nguyện vì tông môn chiến đấu đến chết hay không.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy. 30 tên đệ tử lúc này đều đồng thanh đáp rằng:

- Nguyện vì tông môn chiến tử không lùi.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía bọn họ hắn nói rằng:

- Phóng thích tu vi của các ngươi.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy, lúc này ba mươi tên đệ tử bắt đầu tản ra tu vi thật sự của chúng. Ba người võ Linh hậu kỳ. Năm người Võ Linh trung kỳ. Bẩy người Võ Linh sơ kỳ. Mười lăm người võ sư viên mãn.

Khí tức bọn họ buông bỏ, khiến cho đại điện cũng phải bị lung lay sắp đổ. Thấy cảnh này Trần Anh Vũ ra hiệu cho họ thu lại tu vi. Rồi dùng một nụ cười thú vị, nhìn về phía ba người Tạ Hồng Quân lúc này đang há hốc mồm sững sờ nói rằng:

- Tông chủ hai vị thái thượng trưởng lão, mọi người nghĩ xem chúng ta người đông thế mạnh như vậy. Lẽ nào còn không địch nổi một thất phẩm tông môn hay sao.

Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, lúc này ba người Tạ Hồng Quân mới lấy lại tinh thần. Dùng một ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn về phía ba mươi thiếu niên thiếu nữ đứng trước mặt họ. Sau đó đồng loạt nhìn về phía Trần Anh Vũ đang nở một nụ cười tà mị, nhẩn nha uống trà mà lên tiếng nói rằng:

- Tốt tốt tốt không hổ ta dùng hai mươi năm thanh xuân tuổi trẻ để nuôi dưỡng ngươi. Cũng đã đến ngày thu quả.

Nghe Tạ Hồng Quân không biết xấu hổ nhặt hết công lao về mình. Trần Anh Vũ lúc này đang uống trà cũng phải phun ra ngoài, nhìn về phía ông ta tức giận nói rằng.

- Lão già ngươi đừng có nhận vơ. Bọn họ là một tay ta bồi dưỡng. Một năm qua không biết tốn bao nhiêu linh dược tài nguyên cho họ đâu.

Lê Trung Quân vừa nói vậy thì Tạ Hồng Quân lúc này rỗi trở về nói rằng:

- Con mẹ nó không phải ta nhặt người về thì ngươi còn sống được đến bây giờ hay không. Tài nguyên của ngươi không phải lấy từ tông môn hay sao.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì không biết đáp lại thế nào. Thấy cục diện này thì Trương Văn Toàn đứng ra nói rằng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK