• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 phát triển 2

Tạ Hồng Quân nhìn thấy Trần Anh Vũ cứ một điều bộ cười ngẩn ngơ. Trong lòng ông ta mặc dù tức giận, cũng chỉ biết thở dài. Nhìn về phía các vị phong chủ khác, còn đang cười làm hắn càng tức giận nói rằng:

- Mấy tên khốn các ngươi cười cái gì. Tiểu tử này hắn uể oải, bất cần đời. Bởi vì hắn có thực lực. Các ngươi một đám Võ Tôn sơ kỳ còn không đặt chân vào Võ Vương, cười cái con khỉ gì. Thật sự là mất mặt.

Mười một vị phong chủ có mặt tại đây đều ngớ người. Chuyện này liên quan quái gì đến họ. Rõ ràng là hai người các ngươi đang dỗi nhau, tự nhiên lôi họ ra chịu trận.

Nhìn thấy trong đại điện một khung cảnh lúng túng. Lúc này phong chủ Liễu như hoa lên tiếng nói rằng:

- Tông chủ lần này chúng ta dự định thu bao nhiêu người. Ngoài ra tông môn chúng ta lúc này cũng đã phát triển vượt bậc. Ta nghĩ rằng tiêu chuẩn chọn đệ tử cũng nên nâng lên một chút.

Nghe Liễu Như Hoa nói vậy, Tạ Hồng Quân trầm tư một lúc sau đó nói rằng:

- Lần này hãy thu nhận lấy một vạn đệ tử đi. Về việc tư chất thì cũng không cần phải thay đổi. Cứ như mọi năm làm là được, có điều phân bố đệ tử sẽ thay đổi.

- Trừ khi là thượng phẩm tư chất mới được đặc cách trở thành nội môn đệ tử. Còn không tất cả đều trở thành ngoại môn đệ tử. Không có bất kỳ đặc cách nào.

- Còn đối với lực lượng đệ tử thân truyền thì là do các ngươi tự mình xử lý. Những ai có đủ tiềm năng vậy thì thu hắn làm đồ. Nhưng bài học của Hoắc An lần trước, ta nghĩ mọi người đã xem thấu. Vậy nên tốt nhất nên để bọn chúng mài rũa tâm tính một chút tại nội môn. Sau đó mới nhận làm đệ tử thân truyền sẽ tốt hơn.

Nghe Tạ Hồng Quân nói vậy những vị phong chủ khác đều gật đầu. Họ nhìn nhau một chút sau đó đồng loạt chắp tay rời đi, chuẩn bị công việc tuyển chọn đệ tử.

Nhìn thấy tình cảnh này Trần Anh Vũ cũng ngáp ngắn, ngáp dài rời khỏi đây. Hắn lại trở về Tử Vân Phong của mình nằm ngủ. Không quan tâm đến sự vụ tông môn làm gì.

Bây giờ bản thân đã là võ đế. Nhưng tính cách lười nhác, cộng với việc bản thân cũng không phải là người thích chém giết. Trần Anh Vũ thấy cuộc sống cứ bình tĩnh như này thật tốt. Hắn quyết định làm một đời cẩu vương. Nếu như tông môn không gặp nguy hiểm, tuyệt đối không lăn lộn ra ngoài chơi hoa cái gì.

Những ngày sau đó, thông tin Thiên Ma môn khai sơn tuyển nhân điện tử. Làm cho khu vực mấy trăm năm xung quanh Thiên Ma môn lập tức náo loạn.

Dân chúng không ngừng bàn tán về việc này, một số tiểu gia tộc phụ thuộc Thiên Ma môn sau khi biết tin. Nhanh chóng cho con em mình hành trang, đi đến Thiên Ma môn để tham dự nghi lễ tuyển chọn đệ tử.

Đồng thời tin tức Thiên Ma môn xuất hiện, lập tức làm nên sự chú ý của các môn phái xung quanh nơi này. Tại Hợp Hoan tông lúc này trong đại điện, đám cao tầng của Hợp Hoan tông đang bàn bạc về việc này.

- Ba năm rồi, đám người Thiên Ma môn kia lại xuất hiện. Đối với việc này không biết mọi người nghĩ thế nào.

Nghe tông chủ Hợp Hoàn tông Vũ Ánh Nguyệt vừa nói vậy. Thì đám trưởng lão của Hợp Hoan

tông bắt đầu xì xào bàn tán.

- Tông chủ Thiên Ma môn dù sao cũng từng là nhất phẩm tông môn. Nội tình của chúng cho dù có hao hụt, cũng không phải là thứ mà một thất phẩm tông môn như chúng ta có thể coi thường.

- Ngày trước chúng ta vô tri, không biết đắc tội chúng. Bây giờ đã biết rồi thì hoặc là làm thân hoặc là mặc kệ chúng. Tránh những rắc rối không cần thiết.

- Tông chủ ta thấy chấp pháp trưởng lão nói rất đúng. Thiên Ma môn lúc tại Nam Vực này được một thời gian. Không xích mích với các môn phái khác .

- Sau sự kiện chúng diệt hai môn phái, sau đó tiến hành phong sơn. Đã thấy rõ chúng chỉ uy hiếp chúng ta mà thôi. Bây giờ cùng bọn chúng làm lộn lên cũng không phải cách.

Thấy các trưởng lão mỗi người một câu, Vũ Ánh Nguyệt ngồi đó trầm tư, qua một lúc cô ta nói rằng:

- Được rồi nếu như mọi người đã nói vậy thì tạm thời không đụng đến Thiên Ma môn. Nhưng phải cử người trông chừng bọn chúng cẩn thận. Mọi thông tin từ chúng phải báo cáo cho ta.

- Tuân lệnh tông chủ.

Tại một khu vực khác, lúc này một người áo đen trung niên ánh mắt nhắm hờ. Đang ngồi nghe thuộc hạ báo cáo tình hình.

- Bẩm chủ thượng đám người Thiên Ma môn kia lại rời núi thu đồ.

Nghe thuộc hạ báo cáo, lúc này người đàn ông trung niên mở mắt. Nhìn về phía tên thuộc hạ nói rằng:

- Theo dõi sát sao tông môn này, bọn chúng tuy rằng đã xuống dốc. Nhưng chắc chắn một vài con bài ẩn vẫn còn. Ngoài ra chúng còn nắm giữ bí mật mà chúng ta muốn biết. Có điều lúc này không thể động đến chúng được. Cho nên hãy quan sát kỹ tình hình cho ta.

- Tuân lệnh.

Nhìn thuộc hạ rời đi, người đàn ông trung niên này nở một nụ cười tàn nhẫn. Hắn đưa tay sờ lên mặt mình. Chạm vào vết sẹo từ trên mắt trái kéo đến tận cằm, mà tức giận đến run rẩy.

Qua một lúc hắn bình tĩnh lại miệng không ngừng thì thào.

- Thiên Ma môn. Mối hận năm xưa các ngươi còn chưa trả đâu. Có điều các ngươi cố gắng sống thêm một chút thời gian. Đợi bản tôn phục hồi tu vi sẽ tìm đến các ngươi tính sổ.

Thời gian cứ vậy là trôi đi, chả mấy chốc là đến ngày Thiên Ma môn thu đồ. Lúc này tại ngoài cửa sơn môn, có hàng vạn thiếu niên thiếu nữ đang đến đây. Với ý định muốn gia nhập Thiên Ma môn.

Nhìn xuống phía dưới, tông chủ Tạ Hồng Quân nở một nụ cười hài lòng. Nhìn về phía các phong chủ hắn nói rằng:

- Chúng ta lúc này thật sự rất tốt. Đám thiếu niên thiếu nữ kia là biết chúng ta bế sơn môn 3 năm. Nhưng uy danh của chúng ta chưa hề giảm sút tại khu vực này. Vừa ra thông báo tuyển nhận đệ tử. Đã có một đám đến đây, thật sự khiến ta vui mừng.

Tạ Hồng Quân vừa nói vậy, lúc này Liễu Như Hoa lên tiếng nói rằng:

- Bẩm tông chủ chúng ta tuy rằng phong sơn, nhưng lực lượng các tiểu gia tộc phụ thuộc vẫn không ngừng làm việc cho chúng ta. Vậy nên khu vực này cho dù chúng ta không để ý, uy danh của chúng ta vẫn không mất đi được.

Tạ Hồng Quân nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía đám thiếu niên đến đây tham gia bái nhập môn phái, ông ta cất tiếng nói rằng:

- Bắt đầu tuyển chọn điện tử đi.

- Vâng thưa tông chủ.

Sau mệnh lệnh của Tạ Hồng Quân, các trưởng lão bắt đầu đo đạc thiên phú của những đệ tử đến đây tham gia tuyển mộ.

- Trần Ngọc Tuyết, 20 tuổi. Trung phẩm tư chất hợp cách.

- Đỗ Thị Nhạn, 18 tuổi. Hạ phẩm tư chất hợp cách.

- Trần Trường Minh, 14 tuổi. Trung phẩm tư chất hợp cách.

....

Nhìn phía dưới đám thiếu niên không ngừng đo tư chất. Mà Tạ Hồng Quân cũng gật đầu có điều ngẫm nghĩ một lúc ông ta lại nói rằng:

- Anh Vũ hôm nay không đến sao.

- Bẩm tông chủ thái thượng trưởng lão giờ này có lẽ còn đang ngủ đâu. Chúng ta cũng không dám làm phiền.

- Hừ cái thằng ôn con này, từ lúc cho nó làm thái thượng trưởng lão. Càng ngày càng không ra gì. Ta chả bao giờ thấy nó tu luyện cả. Nhưng tại sao tu vi của nó lại vượt qua chúng ta cơ chứ.

Nghe Tạ Hồng Quân đậu đen rau muống, những người khác cũng không ai dám đối lời hắn.

Cùng lúc này tại trong đám thiếu niên đến đây tham gia bái nhập Thiên Ma môn lúc này. Lại có một tên tiểu tử béo ú, ánh mắt tràn đầy sự gian tà. Không ngừng đảo quanh nơi này.

Đứng phía sau hắn là một thiếu niên khác, có vẻ mặt lo lắng túm lấy tay hắn nói rằng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK