• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60 Tà Ma

- Mấy tên các ngươi cũng thật sự khiến ta cảm thấy khâm phục, trước sự dũng cảm của các ngươi.

- Ba tên Võ Vương lại dám cùng với một vị Võ Đế sơ kỳ chiến đấu. Ta thật sự không biết nên nói các ngươi thông minh, vẫn là ngu ngốc đây.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy, Tiêu Tà lúc này cười xấu hổ nói rằng:

- Sư tôn hắn ta cũng đâu nói hắn cảnh giới Võ Đế. Hơn nữa ta nhìn hắn trốn trong này chắc cũng chỉ là loại chuột bọ. Nên mới liều mạng chiến đấu, nếu không ta tuyệt đối sẽ chạy trốn.

Nghe Tiêu Tà nói vậy, Trần Anh Vũ nhìn về phía tên này chỉ biết lắc đầu. Nếu như hắn nói cho bọn chúng biết kẻ mà chúng vừa đối mặt. Cảnh giới thật ra là Huyền Tiên tam phẩm. Thì không biết bọn chúng sẽ nghĩ như thế nào.

Trong mắt đám này, có lẽ Võ Thần đã là thứ khiến chúng ngưỡng mộ và là kẻ khiến chúng không thể nào vượt qua. Thì một chữ tiên chúng làm sao có thể chịu nổi áp lực cơ chứ.

Nghĩ đến những điều này, Trần Anh Vũ thở dài rồi nhìn về phía đám tán tu xung quanh, sau đó nói rằng:

- Được rồi lại đây. Kẻ kia đã bị ta giết, không cần phải sợ hãi nữa.

Trần Anh Vũ vừa nói vậy, lúc này lấy ba người Huyền Vũ dẫn đầu. Một đám tan tu chạy đến vây quanh Trần Anh Vũ.

- Bẩm Thiên Vương, chúng ta có hơn 40 người đã chết. Trong đó còn có hơn 20 người tiến vào trong truyền thừa điện vẫn chưa thấy tung tích.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía đám thuộc hạ mới thu nhận nói rằng:

- Tất cả các ngươi tạm thời rời khỏi vùng đất trung tâm này trước. Trong này tồn tại co quá nhiều nguy hiểm. Các ngươi ở đây chỉ làm vướng bận chân tay của ta mà thôi.

- Tuân lệnh Thiên Vương.

Nhìn về phía đám tán tu rời đi. Tiêu Tà lúc này đi đến nói rằng:

- Sư tôn bọn họ là ai.

- Một đám thuộc hạ ta mới thu nhận mà thôi. Dù sao ta cũng không thể nào suốt ngày đi chùi đít cho các ngươi được. Phải đào tạo một ít thuộc hạ có chút thực lực mới được.

Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, Tiêu Tà cười xấu hổ sau đó đứng sang một bên. Nhìn thấy cảnh này Trần Anh Vũ chỉ lắc đầu, rồi lại nhìn về phía Ngô Vĩnh Xuyên vẫn im lặng đứng ở nơi đó hài lòng gật đầu.

Có thể nói hai tên đệ tử của hắn một kẻ trầm tính, lạnh lùng. Một kẻ hoạt bát nói nhiều. Tính cách trái ngược như vậy. Nhưng lại có thể là huynh đệ vào sinh ra tử. Thật sự khiến hắn cũng cảm thấy trên thế giới này lắm quái thai.

Trầm tư một lúc hắn lúc này lại nhìn về phía tòa tháp không xa. Hắn lại thả ra thần thức của mình thăm dò. Nhưng bất kể thần thức của hắn có mạnh bao nhiều, khi tiến gần vào tòa tháp đều sẽ vô thanh vô thức bị xóa đi.

Nghĩ đến những điều này, hắn ta cũng cảm thấy thú vị. Mà nhìn thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào hướng tòa tháp kia. Lúc này Bạch Thiên Khải lên tiếng nói rằng:

- Tiên bối nơi đó cực kỳ quỷ dị. Chúng ta có nên rời khỏi đây trước hay không. Dù sao nếu như các võ giả tu luyện hệ tà ma còn sống. Bọn chúng lại đoạt phá được những người tham gia bí cảnh lần này. Một lúc nữa nếu chúng tiến đến đây thì e rằng chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Bạch Thiên Khải vừa nói vậy thì Trần Anh Vũ lúc này nở một nụ cười lạnh lùng nói rằng:

- Một kiện trung phẩm tiên khí. Ngươi nói ta có nên lấy nó hay không.

Nghe Trần Anh Vũ nói vậy, Bạch Thiên Khải đầu tiên sững sờ. Sau đó vô ý thức nhìn về phía tòa tháp kia, rồi dùng một giọng nói run rẩy nói rằng:

- Tiên bối ngài nói tòa tháp kia là một kiện trung phẩm tiên khí hay sao.

Trần Anh Vũ nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng nói rằng:

- Một đám tàn hồn tiên cảnh cường giả. Ngươi nói nếu như nơi đó không phải là một kiện tiên khí. Bọn chúng làm sao có thể gửi thần hồn của mình tồn tại qua hàng trăm vạn năm được cơ chứ.

Trần Anh Vũ nói đến đây thì ba người Bạch Thiên Khải đều sững sờ tại chỗ. Trăm vạn năm trong mắt của họ là một con số dài vô tận. Dù sao cường giả Võ Thần cũng chỉ sống được mấy vạn năm mà thôi.

Có điều trầm tư một lúc Ngô Vĩnh Xuyên lúc này lên tiếng nói rằng.

- Sư tôn nơi đó rất quỷ dị. Hơn nữa tồn tại nhiều ẩn số. Người liệu có nắm chắc lấy được kiện tiên khí này hay không.

Nghe Ngô Vĩnh Xuyên nói vậy Trần Anh Vũ lúc này nở một nụ cười thú vị nói rằng:

- Lần này tiến vào bí cảnh đám tiểu tử các ngươi cảnh giới cao nhất, bất quá là Võ Vương trung kỳ mà thôi. Cho dù các ngươi nắm giữ tư chất nghịch thiên thì bởi vì cảnh giới tu vi có hạn. Cộng với việc thân thể của các ngươi cũng không thể nào cùng lúc biến cường được. Không thể nào chịu đựng được sức mạnh của các tàn hồn kia .

- Cũng chính bởi vậy, cảnh giới của các tàn hồn trong tòa tháp kia. Tuyệt đối cũng bị thân thể của các ngươi gò bó. Chẳng hạn như tên ta vừa giết vừa rồi. Cảnh giới của hắn là Huyền Tiên tam phẩm, nhưng bởi vì thân thể của tên tiểu tử kia. Khiến hắn chỉ phát huy ra sức mạnh của võ đế sơ kỳ mà thôi.

- Nói cách khác đám tàn hồn trong tòa tháp kia, cũng tuyệt đối cao nhất là cảnh giới Võ Thần. Mà nếu như chỉ vậy thì ta có đủ tự tin để lấy kiện tiên khí này mang đi.

Trần Anh Vũ nói đến đây thì lúc này hắn không còn vẻ hời hợt, cá ướp muối nữa. Mà thay vào đó là một thái độ lạnh lùng đến cực điểm. Hắn đứng nơi đó mà mấy người Tiêu Tà chỉ cảm thấy, phía trước mặt họ xuất hiện một con quái vật đang từ từ thức tỉnh.

Không biết qua bao lâu Trần Anh Vũ lúc này lên tiếng nói rằng:

- Các ngươi tạm thời tránh xa nơi này. Ta cần tiến vào đó giải quyết một số con chuột nhắt.

- Vâng thưa sư tôn.

Nhìn về phía đám người Tiêu Tà rời đi. Trần Anh Vũ lúc này từng bước chân một đi đến phía tòa tháp kia. Đợi khi hắn tiến vào trong tòa tháp, lúc này không gian đã hoàn toàn thay đổi.

Trần Anh Vũ thật không nghĩ đến tòa tiểu tháp tiên khí trung phẩm này. Vậy mà lại là một dòng pháp bảo không gian.

Tại bên trong không gian vô cùng rộng lớn. Trên mặt đất có vô số thi thể, có lẽ nơi này từng xảy ra một cuộc đại chiến.

Trần Anh Vũ nhìn về phía nơi này một chút. Sau đó hắn tiếp tục đi vào sâu bên trong. Qua một lúc lâu hơn chục thân ảnh đã bao vây lấy hắn.

Bọn họ chính là các đệ tử thân truyền của các đại môn phái tham gia tranh đoạt truyền thừa lần này. Có điều bọn chúng lúc này ánh mắt đã trở nên đặc ngầu một màu máu. Xung quanh thân thể tà khí lượn lờ. Nhìn một chút là đủ hiểu bọn chúng đều đã bị đoạt xá.

- Hà lão ngươi nhìn xem lại có một con dê béo đi vào đây.

- Ha ha Hôm nay vận khí của chúng ta thật tốt. Thật không nghĩ đến vậy mà dê béo từng con, từng con đi vào. Khiến ta vô cùng vui vẻ.

- Chuyện này còn phải nói sao. Đợi khi chúng ta rời khỏi đây, tuyệt đối phải hiến tế cả đại lục này. Để cho bọn chúng biết thời đại cũ cường giả chúng ta đáng sợ như thế nào.

- Chúng ta nhất định phải tuyên truyền hệ thống tu luyện tà ma. Để cho ngàn vạn võ giả biết đến tín ngưỡng của chúng ta Tà Thần đại nhân vĩ đại.

Nhìn thấy đám này không ngừng lải nhải cười nói. Ánh mắt tràn đầy sự tham lam, muốn cắn nuốt Trần Anh Vũ. Làm cho hắn cũng phải nhíu mày sau đó lên tiếng nói rằng:

- Một đám quái vật tại thời đại trước. Nhưng tại sao các ngươi lại không chịu chết đây. Thôi nhân danh đức phật, ta lấy một chút sự từ bi tiễn các ngươi lên đường vậy.

Trần Anh Vũ vừa nói xong thì lúc này hắn lại tế ra Tu La Kiếm. Thanh kiếm này vừa xuất hiện khiến cho đám người đang bao vây lấy hắn lập tức run rẩy. Tiên khí trong mắt chúng là thứ có thể lấy mạng chúng lúc này. Dù sao nếu chỉ là cảnh giới võ thần thì chúng cũng không hề sợ hãi. Bởi vì phần lớn chúng ở đây đều là tiên cảnh cất bước.

Nhưng tiên khí là thứ trúng quá sợ hãi. Dù sao thân thể của chúng lúc này, bất quá là cảnh giới phàm nhân. Làm sao có thể cứng rắn được với tiên khí.

Một lúc sau không gian chấn động qua đi, hơn chục thi thể xuất hiện trước mặt Trần Anh Vũ. Nhưng hắn ta vẫn dùng một thái độ cực kỳ lạnh nhạt nhìn về phía nơi này. Sau đó hắn lúc này mỉm cười lên tiếng:

- Xuất hiện đi.

Trần Anh Vũ vừa nói xong thì lúc này từ trong hư không, một vệt vết rách xuất hiện. Một đạo tàn hồn từ đó đi ra, nhìn về phía Trần Anh Vũ cười một cách lạnh lùng nói rằng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK