Chương 31 thân phận
- Bẩm đại nhân chúng ta chỉ muốn gặp mặt các vị, để bàn bạc một số việc, không có ý làm loạn.
- Ta tin rằng ngài cũng hiểu với cảnh giới Võ Đế của sư thúc ta. Tuyệt đối có thể giết mấy đệ tử của Thiên Ma môn mà không phải chỉ để họ bị thương.
- Cho nên ta hi vọng đại nhân thông cảm, tha cho chúng ta lần này. Họ Lạc ta tuyệt đối sẽ bồi thường Thiên Ma môn một cách hợp lý.
Lạc Quỳnh Anh vừa nói vậy, Trần Anh Vũ lúc này thu lại khí thế của mình. Đồng thời cũng thu lại thanh kiếm kia vào trong nhẫn chữ vật. Hắn nhìn về phía Tạ Hồng Quân nói rằng:
- Tông chủ việc này ta giao cho người xử lý.
Trần Anh Vũ nói xong thì hắn như một cơn gió biến mất khỏi đây.
Thấy cảnh này đám người Thiên Ma môn hay hai người Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh đều không hiểu, rốt cuộc Trần Anh Vũ muốn làm gì.
Có điều bọn họ đều là những người thông minh. Hiểu rằng Trần Anh Vũ cho dù rời khỏi đây, nhưng mọi động thái của họ đều trong sự giám sát của hắn.
Lúc này dám làm loạn, vậy chỉ có chết. Nghĩ đến điều này, Lạc Nhật lúc này chắp tay với Tạ Hồng Quân nói rằng:
- Tạ tông chủ lần này là lỗi của Thiên Bảo Các chúng ta. Vậy nên chúng ta sẽ bồi thường cho Thiên Ma môn. Hi vọng việc này kết thúc tại đây.
Lạc Nhật nói xong thì hắn đưa một chiếc nhẫn chữ vật, ném về phía Tạ Hồng Quân. Thấy cảnh này Tạ Hồng Quân cũng vui vẻ bắt lấy. Dùng thần thức nhìn qua những đồ vật trong chiếc nhẫn, khiến Tạ Hồng Quân trong lòng cũng phải run rẩy về sự giàu có của Thiên Bảo Các.
Có điều vẻ mặt ông ta vẫn hờ hững, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Lần này ta tính là các ngươi vi phạm lần đầu. Cho nên chúng ta bỏ qua. Nhưng nếu có lần sau, vậy thì Thiên Ma môn và Thiên Bảo Các các ngươi không chết không thôi.
Nghe Tạ Hồng Quân nói vậy. Lạc Nhật và Lạc Quỳnh Anh thở dài một hơi. Sau đó chắp tay với họ rồi rời đi, trở về lầu gác của Thiên Bảo Các.
Thấy cảnh này Tạ Hồng Quân cũng cùng với các trưởng lão, mang theo đám đệ tử của Thiên Ma môn trở về.
Bọn họ vừa rời đi thì lúc này đám người dân sinh sống tại Thành Vũ Lăng mới dám ngẩng đầu đứng dậy. Nhìn về phía các cường giả rời đi trong lòng họ không ngừng run rẩy.
Vừa rồi tuy rằng tất cả đều bị khí tức của Võ Đế khiến cho nằm rạp xuống đất, không thể thở nổi. Nhưng họ vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại của Thiên Ma môn và người của Thiên Bảo Các.
Lúc này trong lòng họ mới hiểu rằng Thiên Ma môn đáng sợ như thế nào. Một cửu phẩm môn phái không những có Đế Binh. Lại có cả cường giả Võ Đế tọa trấn. Đây đã tương đương với cấp bậc nhất phẩm tông môn rồi.
Nhưng cho dù vậy Thiên Ma môn vẫn vô cùng im tiếng. Sống tại vùng đất linh khí nghèo nàn như này.
Có điều chưa đợi đám võ giả này lấy lại tinh thần thì lúc này một giọng nói vang lên khắp thành Vũ Lăng.
- Chuyện ngày hôm nay các ngươi hãy quên hết đi. Cần phải làm gì hãy làm đấy. Nếu như có kẻ nào dám tiết lộ tin tức này ra ngoài một chữ. Vậy thì các ngươi đều phải chết.
Âm thanh này không lớn, nhưng lọt vào tai tất cả các võ giả tại thành Vũ Lăng. Đối mặt với việc này, bọn họ biết đây là Thiên Ma môn ra lệnh cho họ. Vậy là đám này vội vàng quỳ rạp xuống đất nói rằng:
- Cẩn tuân mệnh lệnh của Thiên Ma môn. Chúng ta tuyệt đối không giám tiết lộ tin tức này ra chỉ một chữ.
Đám người quy nạp xuống đất một lúc lâu, không thấy ai đáp lời. Thì bọn họ thở ra một hơi, sau đó lục tục đứng dậy rời đi.
Tại trong đại điện, đám cao tầng của Thiên Ma môn đều tập trung lại. Nhìn về phía giữa đại điện, đám người Tiểu Tà Tà đang dùng vẻ mặt vô tội. Quỳ ở đó mà tức giận nói không nên lời.
Qua một lúc Tạ Hồng Quân nhìn về phía Trần Anh Vũ còn đang thơ thẩn, ngồi ở bên cạnh không hiểu đang nghĩ gì lên tiếng nói rằng:
- Anh Vũ ngươi quản đệ tử của ngươi một chút xem nào. Vừa mới mấy hôm chúng ta bế quan, bọn chúng đã đi gây sự với Võ Đế. Nếu như không quản tốt đám này, mấy nữa bọn chúng kéo khi còn lật trời thì sao.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tạ Hồng Quân một chút. Sau đó lại bắt đầu sử dụng một bộ tư thái cá chết lên tiếng nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là Võ Đế mà thôi. Ồn ào thì giết, có gì phải sợ hãi.
- Bọn chúng không hề sai. Trần Ngọc Hải nói rất có lý, môn phái của chúng ta cao tầng đang bế quan. Tất nhiên không tiếp thu ngoại nhân tiến vào thăm hỏi.
- Còn việc hắn bị đánh, đây là do đám người họ Lạc kia nghĩ rằng. Hắn ta đang khinh thường họ.
- Có điều họ Lạc xử sự coi như cũng đúng mực. Chúng không làm bị thương người của chúng ta. Thậm chí khi thấy đám người của chúng ta lấy ra cả chục thanh Đế Binh. Bọn chúng vẫn không động tâm, giết hại người của ta cướp đoạt đế binh.
- Đây xem như là một lần cứu mạng chúng. Nếu không phải vậy thì ta sớm đã một quyền đánh chết hết bọn chúng rồi.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy thì lúc này hắn nhìn về phía Trần Ngọc Hải lên tiếng nói tiếp:
- Trần Ngọc Hải lần này ngươi làm rất tốt. Bảo vệ uy danh của tông môn. Ta quyết định ban thưởng cho ngươi một bộ hạ phẩm thiên cấp võ kỹ. Đồng thời 1.000 thượng phẩm Linh Thạch coi như phần thưởng lần này.
Trần Anh Vũ nói xong, hắn ném một chiếc nhẫn chữ vật về phía Trần Ngọc Hải. Thấy cảnh này Trần Ngọc Hải cười vô cùng hớn hở, bắt lấy chiếc nhẫn. Rồi chắp tay với Trần Anh Vũ nói rằng:
- Đa tạ thái thượng trưởng lão ban thưởng.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì gật đầu. Lại nhìn về phía đám đệ tử thân chuyền của các phong, cũng như mười mấy đệ tử của Tử Vân Phong tham gia việc này. Hắn cũng mỉm cười sau đó đưa cho mỗi người một chiếc nhẫn chữ vật rồi lên tiếng nói rằng:
- Lần này đám người các ngươi cũng làm rất tốt, không làm mất mặt môn phái. Ta quyết định cũng ban thưởng cho các người mỗi người 500 viên thượng phẩm Linh Thạch. Cùng với một môn địa giai thượng phẩm võ kỹ.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy thì đám đệ tử tham gia vụ việc này, cười như nở hoa. Đồng loạt chắp tay nói rằng:
- Đa tạ thái thượng trưởng lão.
Trần Anh Vũ nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía bọn chúng một chút sau đó nói rằng:
- Được rồi các ngươi tạm thời lui ra ngoài. Ta cùng với các vị phong chủ khác muốn nói chuyện.
Trần Anh Vũ vừa nói vậy các đệ tử của Thiên Ma môn làm một lễ bái với hắn. Sau đó lần lượt rời đi. Đợi khi trong đại điện chỉ còn lại các vị phong chủ, cùng với tông chủ Tạ Hồng Quân. Thì lúc này Trần Anh Vũ mới lên tiếng nói rằng:
- Việc lần này chúng ta để lộ ra thực lực, cũng không đáng ngại. Dù sao những người biết về cảnh giới của chúng ta cũng không nhiều. Đám thường dân tại thành Vũ Lăng chỉ biết rằng chúng ta rất mạnh. Nhưng biết hết cảnh giới của từng người là không thể nào.
- Con nhà họ Lạc bị ta trấn áp, sẽ không dám tiết lộ việc này ra nửa chữ. Có điều qua việc này cũng có thể thấy Thiên Ma môn chúng ta tại vùng đất nhỏ bé này. Nhưng cũng không ít có kẻ nhóm ngó. Đặc biệt hệ thống đệ tử của chúng ta vẫn khá yếu, cần phải bồi dưỡng thêm.