Chương 42 Bạch Thiên Khải
Đáng tiếc muốn thôi động được các võ kỹ phát huy ra uy lực mạnh nhất. Thì cần có một lượng lớn linh khí khổng lồ chèo chống.
Mà bản thân của Lạc Quỳnh Anh chỉ là cảnh giới Võ Tông trung kỳ. Vậy nên cô ta cần một chút thời gian để tập trung linh khí thôi động loại võ kỹ này.
Nhưng khác với cô ta, Ngô Vĩnh Xuyên là cảnh giới Võ Vương. Hắn ta cho dù không sử dụng võ kỹ, cũng có thể sử dụng sức mạnh của bản thân. Nghiền chết một Võ Tông sơ kỳ như sâu kiến.
Chính vì vậy Lạc Quỳnh Anh trong lúc chuẩn bị võ kỹ. Ngô Vĩnh Xuyên chỉ dùng một chưởng lực nhẹ nhàng có thể đánh bại cô ta.
Nghĩ đến những điều này, Lạc Quỳnh Anh cúi đầu thất thần không biết nói gì cho phải. Mà ở một bên Lạc Nhật chỉ biết cười khổ trong lòng, đi đến đỡ Lạc Quỳnh Anh sau đó nói rằng:
- Quỳnh Anh lần này coi như là một bài học đi. Mặc dù nói thiên kiêu có tự cao của mình và đây chính là bản tâm của tu luyện. Nhưng việc phân biệt thời thế, biết ước lượng sức mạnh của bản thân. Chính là kinh nghiệm chiến đấu.
- Ngươi có sự cao ngạo. Ngươi có thể chất đặc thù. Ngươi có thế lực họ Lạc đứng sau. Nhưng vậy thì sao.
- Bản thân ngươi không đủ mạnh, khi ra ngoài thoát khỏi vòng tay bảo vệ của họ lạc. Thì bất kỳ cường giả nào, có tu vi cao hơn ngươi. Đều sẽ có thể trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của ngươi.
- Vậy nên lần này vị tiểu huynh đệ họ Ngô này đã dạy cho ngươi một bài học, mà ta nghĩ ngươi cần phải ghi nhớ suốt đời.
- Đó chính là trong lúc chiến đấu, không bao giờ được tự cao tự đại. Không bao giờ được khinh thường kẻ thù. Một điểm quan trọng nhất đó chính là biết ước lượng sức mạnh của bản thân so với đối thủ.
Lạc Quỳnh Anh nghe Lạc Nhật nói vậy thì chỉ biết cúi đầu không lên tiếng. Qua một lúc ánh mắt cô ta tràn đầy sự tự tin, nhìn về phía Ngô Vĩnh Xuyên nói rằng:
- Ta có thể hỏi ngươi một câu không. Ngươi so với tên Tiêu Tà đang đứng ở góc kia, ai mạnh hơn hay không.
Lạc Quỳnh Anh vừa hỏi vậy, Ngô Vĩnh Xuyên lúc này nở một nụ cười. Bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Tà còn đang ăn bánh ngọt. Ở một bên xem kịch thì hắn lúc này chỉ biết thở dài nói rằng:
- Nếu như quyết đấu sinh tử thì ta nghĩ ta sẽ giành chiến thắng. Nhưng nếu như so đấu bình thường thì ta thắng không được hắn.
Ngô Vĩnh Xuyên vừa nói vậy thì lúc này Tiêu Tà nở một nụ cười thân thiện, sau đó gật đầu nói rằng:
- Việc này Lạc cô nương hãy yên tâm. Sư đệ của ta nói hoàn toàn chính xác.
- Hắn ta có một chiêu đồng quy vô tận. Nhưng đấy là ta chết, còn hắn vẫn có thể sống lại một thế.
- Cho nên có thể nói chiến đấu sinh tử ta sẽ thua hắn. Có điều đợi sau này khi ta càng ngày càng mạnh. Vậy thì cũng chưa biết được ai sẽ là người giành chiến thắng.
Nghe Tiêu Tà nói vậy, Lạc Quỳnh Anh lúc này nhìn về phía Ngô Vĩnh Xuyên. Sau đó làm một lễ bái với hắn nói rằng:
- Ngô sư huynh hi vọng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Ta bây giờ không muốn bái nhập vào Thiên Ma một nữa.
- Ta sẽ trở về họ lạc, cố gắng tu luyện. Đợi một ngày nào đó cảnh giới của ta buổi kịp ngươi. Lúc đó chúng ta sẽ chiến đấu.
- Ta hi vọng đến lúc đó, ta sẽ không bị ngươi một chưởng đánh bại như lúc này.
Nghe Lạc Quỳnh Anh nói vậy, Ngô Vĩnh Xuyên lúc này mỉm cười. Làm một lễ bái với cô ta sau đó định rời đi. Có điều đúng lúc này một âm thanh lại vang lên.
- Vị huynh đệ này, ta muốn thách đấu với ngươi.
Câu nói này vừa xuất hiện, khiến cho toàn bộ Thiên Ma môn đều phải giật mình. Lập tức tìm hiểu xem ai là người đang nói chuyện.
Qua một lúc Lạc Nhật lúc này lên tiếng nói rằng:
- Tại ngoài Thiên Ma môn. Có hai tên Võ Hoàng viên mãn và một tên Võ Vương sơ kỳ. Kẻ vừa nói chính là tên Võ Vương sơ kỳ kia.
Lạc nhật vừa nói vậy, đám người Tạ Hồng Quân đều gật đầu. Bọn họ biết rằng có lẽ một vài cường giả đã đứng ở phía ngoài quan sát cuộc chiến.
Dù sao diện tích Thiên Ma môn không đến 20 dặm. Cường giả Võ Vương thả ra thần thức hoàn toàn có thể quan sát hết mọi động thái của thiên Ma môn. Trừ những khu vực có trận pháp phong cấm, hoặc có võ giả cường đại che đi thiên cơ mà thôi.
Thời gian vừa rồi người của Thiên Ma môn cũng không làm gì cả. Để che lấp đi động tĩnh của cuộc chiến. Nghĩ đến đây Tạ Hồng Quân lên tiếng nói rằng:
- Ba vị khách quan, xin mời vào đây nói chuyện.
Tạ Hồng Quân vừa nói xong thì trận pháp bảo hộ Thiên Ma môn lập tức được mở ra. Ba thân ảnh nhanh chóng tiến vào trong diễn võ trường.
Đám người này không phải ai khác chính là người của Tiêu Dao tông. Dẫn đầu là Bạch Thiên Khải.
Mới lúc nãy hắn bị cảnh tượng thức tỉnh dị thể của Lạc Quỳnh Anh hấp dẫn đến đây. Nhưng trải qua một lượt tìm kiếm thì hắn không thấy gì.
Có điều rất nhanh hắn lại nghĩ đến cái tên Thiên Ma môn mà cha hắn đã căn dặn. Cho nên muốn đến đây bái phỏng.
Vừa đến đây thông qua thần thức, hắn nhìn thấy một màn so đấu thú vị. Đặc biệt là hành động của Ngô Vĩnh Xuyên, khiến hắn cảm thấy rất ưng ý. Vậy là hắn cũng muốn thách đấu tên này.
Nghĩ đến những điều này, Bạch Thiên Khải nhìn về phía Ngô Vĩnh Xuyên vẫn còn đang đứng ở nơi đó lên tiếng nói rằng:
- Tại hạ Bạch Thiên Khải, thiếu tông chủ Tiêu Dao tông. Muốn thách đấu với các hạ, không biết ý các hạ thế nào.
Bạch Thiên Khải vừa nói vậy. Lúc này người của Thiên Ma môn, cũng như đám người Lạc Nhật đều đã biết được thân phận của tên này.
Có điều lúc này địa vị của Thiên Ma môn cũng đã khác. Nhất phẩm tông môn trong mắt họ cũng chỉ vậy mà thôi.
Còn đối với Thiên Bảo các, nhất phẩm tông môn thật ra cũng tương đương với sâu kiến tùy ý có thể giết chết.
Vậy là lúc này bọn họ đều dùng một ánh mắt quan sát xem Ngô Vĩnh Xuyên có đồng ý tiếp chiến hay không.
Dù sao cuộc chiến vừa rồi giữa hắn và Lạc Quỳnh Anh thật sự quá chênh lệch. Không ai có thể nhìn rõ được sức mạnh thật sự của hắn.
Mà thân là trung tâm của sự việc này, Ngô Vĩnh Xuyên lúc này mỉm cười. Làm một lễ bái với Bạch Thiên Khải sau đó nói rằng:
- Bạch huynh đệ nếu như đã muốn so đấu. Vậy thì ta cũng không ngại. Dù sao ta cũng muốn nhìn một chút bản thân mình mạnh đến mức nào.
Nghe Ngô Vĩnh Xuyên nói vậy, hai hộ đạo giả của Bạch Thiên Khải nhìn nhau một chút. Sau đó lùi ra khỏi diễn võ trường. Thấy cảnh này đám cường giả của Thiên Ma môn cũng lập tức rời khỏi đây.
Đợi khi diễn võ trường chỉ còn hai người. Lúc này Bạch Thiên Khải cũng lộ ra khí thế của mình, đạt đến cảnh giới Võ Vương sơ kỳ đối cứng với Ngô Vĩnh Xuyên.
Cả hai người nhìn nhau một chút, sau đó cũng không lấy ra vũ khí. Mà là như ngầm hiểu với nhau. Bắt đầu không sử dụng võ kỹ hay công pháp mà sử dụng chính thân thể đối cứng với nhau.
Ta đấm ngươi một quyền, ngươi trả ta một cước. Hai bên cứ liên tục ra quyền vào người nhau. Để xem sức mạnh thể chất của ai mạnh hơn.
Qua một lúc Bạch Thiên phải lúc này phải lùi lại, tránh thoát một cú đấm của Ngô Vĩnh Xuyên. Sau đó mỉm cười nói rằng:
- Ngô huynh đệ thể chất của ta không bằng ngươi. Phần sau đấu nhục thân này ta chịu thua. Có điều sau đấu võ kỹ ta sẽ không thua đâu.
Ngô Vĩnh Xuyên nghe vậy thì mỉm cười. Lúc này hắn không nói nhiều. Toàn bộ khí tức trên người của hắn được thả ra.
Bao quanh cơ thể hắn là một luồng hắc khí đang từ từ xuất hiện. Gương mặt của hắn cũng không còn vẻ thư sinh non nớt nữa.
Từng đường gân xanh như hoa văn quỷ dị, đang bao trùm lấy thân thể hắn. Che lấp đi một nửa khuôn mặt. Ánh mắt của hắn lúc này một bên đã chuyển thành màu đỏ máu.
Thấy cảnh này Lạc Nhật đứng quan chiến lập tức hét lên nói rằng:
- Ma Tộc, Thiên Ma môn các ngươi vậy mà nuôi dưỡng Ma Tộc.
Lạc Nhật vừa nói vậy, hai hộ đạo giả của Bạch Thiên Khải muốn tiến lên. Nhưng bị Bạch Thiên Khải ngăn lại. Hắn nhìn về phía Ngô Vĩnh Xuyên phía trước mặt, nở một nụ cười thú vị sau đó nói rằng: