Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trước đó gã nghĩ Tô Minh chỉ là con kiến nhãi nhép vì vậy mới nói là ‘nhường một chiêu’.
Nhưng bây giờ gã đã biết được thực lực của Tô Minh thì làm sao dám nhường nữa?
Nhường một chiêu thì đồng nghĩa với việc gã phải chết.
“Anh nhìn xem! Anh không dám rồi! Đúng là nuốt lời, ngại quá nhỉ? Vì vậy nếu có xuống địa ngục mà định nói khoác thì phải tìm đúng đối tượng nha, không phải ai cũng đế mặc cho anh giả bộ nói khoác như vậy đâu”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, nói.
Lời nói chẳng khác nào tát vào mặt gã.
Ý tứ không hề kiêng kị.
Tư Đồ Phụng có bao giờ bị sỉ nhục như này đâu?
Khí tức toàn thân sục sôi khiến gã mất kiểm soát.
“Hay là như này đi! Tôi nhường anh ra chiêu trước, được không?”, sau đó Tô Minh đột nhiên làm tư thế tay.
Câu nói như tặng cho Tư Đồ Phụng một quyền trước.

Điều này khiến mọi người hoàn toàn không thể ngờ tới.
“Cậu đang tự tìm cái chết đấy”, giọng nói của Tư Đồ Phụng đã trở nên run rẩy, con ngươi đỏ ứng, đầy vẻ oán hận và phần nộ,
máu tươi như chảy từ trên đầu xuống.

Gã nắm chặt đao cong trong tay, cán đao cảm giác như bị nắm nát.
“Tô Minh đúng là kiêu ngạo, cậu ta nói là nhường Tư Đồ Phụng một chiêu ư? Vậy thì chết chắc rồi.


Ban nãy Tư Đồ Phụng giao đấu với cậu ta, đúng là hơi kém một chút nhưng Tư Đồ Phụng chưa dùng đến chiêu bài gì đó.

Hiện giờ mà Tô Minh nhường thật, Tư Đồ Phụng chắc chắn sẽ dốc hết sức lực.

Nếu như Tô Minh không nuốt lời thì chết chắc rồi”, dì Dương ngầm truyền âm cho Độc Cô Nguyên.
Dì Dương cũng thấy tiếc, vì
dù sao Tô Minh cũng khiến bà ta bất ngờ.
Tô Minh quá yêu nghiệt!
Chưa đến 25 tuổi mà đã…
Kể cả có thể thắng được Tư ĐỒ Phụng một chút thì cũng là kỳ tích không tưởng rồi.
Yêu nghiệt này mà đưa đến khu vực Hỗn Độn thì đúng là độc nhất vô nhị.
Nhưng bà ta cảm thấy Tô Minh hơi hống hách, tính cách và tâm ý không vững.
Chưa đợi Độc Cô Nguyên
nói gì thì đột nhiên…
“Đao lạc nhân gian!”, Tư Đồ Phụng ra tay không báo trước như một kẻ đánh lén.
Hơn nữa đao này không hề đơn giản.

Vô cùng không đơn giản.
Dì Dương ẩn nấp trong không gian mà lúc này sáng mắt lên, vô cùng chấn động.
Đao pháp này là chiêu thức thứ ba trong ‘Thần Đao Kinh’, là đao kỹ vô cùng đẳng cấp có chút danh tiếng ở khu vực Hỗn Độn.
Tư Đồ Phụng cũng còn trẻ mà đã tu luyện ‘Đao lạc nhân gian’ đến cảnh giới Viên Mãn rồi.
Không chỉ vậy, đao này còn chứa đao ý ở cấp bậc phản phác quy chân, đao ý ở cấp bậc này là vô cùng khủng khiếp.
Điều quan trọng là Tư Đồ Phụng đã kết hợp hoàn hảo giữa đao ý và đao kỹ rồi.
Ngoài ra đao này còn thêm khí tức hỗn độn, đồng thời kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Đao này thật sự vô cùng mạnh.
Nói thật thì không phải vì cảnh giới của Tư Đồ Phụng không đủ mà chỉ e đao này có thể uy hiếp đến bà ta rồi.
“Tô Minh có thể cản được không?”, dì Dương có chút mong đợi nhưng trong lòng thì vẫn nghĩ là Tô Minh không cản được.
Không thể nào cản được.
Nhưng…
Dì Dương theo bản năng nhìn về phía Tô Minh, sau đó suýt nữa đi ra khỏi khe nứt hư không, suýt nữa chấn động đến nỗi cắn đứt lưỡi.
Bà ta… Bà ta nhìn thấy gì thế này?
Tô Minh không cản và cũng không né tránh, dường như biến thành khúc gỗ vậy?
Tô Minh thật sự đứng ở đó nhường một chiêu sao? Thật sự như vậy sao?
Hơn nữa, giống như kiểu tự sát vậy? Thật sự nhường đối phương?
Điên rồi?
Không!
Đây không phải là điên!
Đây chắc là đầu bị úng nước của tất cả ao hồ, sông ngòi, biến cả ở thế giới Đại Thiên chăng?
Dì Dương là lão tiền bối sống hàng trăm triệu năm, là người có tâm ý vững như nào mà lúc này lại nói ra câu này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK