Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Dâng trà lên!”, Tô Ương vỗ tay, nói.
Ngay lập tức, có mấy cô gái Ưa nhìn dâng trà lên rồi rót cho đám Tô Minh, Tô Ương, Tô Cửu Hiển mỗi người một chén.
“Trà ngon lắm!”, Tô Minh bưng chén trà lên, uống một ngụm rồi khen: “Trà Linh Vụ ngàn năm hiếm có”.
“Ha ha! Em trai ngoan của anh! Xem ra em cũng hiểu về trà lắm”, Tô Ương cười ha ha, cũng uống một ngụm, tâm trạng rất vui vẻ.

Những người không biết còn tưởng hai anh em này tình nghĩa sâu nặng lắm.
Sau đó, Tô Ương cũng giơ chén trà lên, nói: “Em trai! Anh lấy trà thay rượu mời em một chén, cũng cảm ơn em.

Nếu như không phải khi đó ở trái đất em ỷ thế chèn ép, thậm chí suýt giết chết anh thì anh sẽ không có cơ hội được sự tôn cứu mạng và nhận làm đồ đệ, từ đó thay đổi vận mệnh của anh”.
“Anh trai! Đó là vận mệnh của anh mà, chúc mừng anh”, Tô Minh cảm thấy kỳ lạ.

Năm đó cũng trong lúc sinh tử mình may mắn được sư tôn Ninh Triều Thiên cứu mạng, từ đó thay đổi được vận mệnh.

Không ngờ Tô Ương cũng vậy.
Không biết vị sư tôn đó của Tô Ương là ai?
Không biết hôm nay ông ta có xuất hiện không? Đúng là có chút mong đợi.
“Tô Minh! Em nói xem, anh nợ em ân tình lớn thế thì nên trả em kiểu gì?”, Tô Ương đặt chén trà xuống, cười nhếch mép, cũng không còn xưng là ’em trai ngoan’ nữa.
Chưa đợi Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tô Ương đột nhiên quay đầu lại cung kính nói với người dẫn đầu trong đám cường giả cảnh giới chân hoàng: “Dương Bát Hoang! Mau dẫn theo một số người ngăn bố mẹ tôi lại, nếu không lát nữa tôi báo thù thì bố mẹ sẽ không kìm được mà xông lên”.
“Vâng thưa chủ nhân!”, Dương Bát Hoang ngưng giọng nói.

Sau đó gọi theo bốn năm cường giả ở cảnh giới chân hoàng, họ khẽ di chuyển là đã xuất hiện trước mặt đám người Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên.
Đừng thấy họ chì có bốn năm người nhưng khi trấn áp hơn ngàn người của nhà họ Tô thì dễ như trở bàn tay.
Không nói đâu xa, nói ngay bản thân Dương Bát Hoang đã được công nhận là cường giả số một ở Chiến Uyên, ở cảnh giới chân hoàng hậu kỳ.
Thực lực cùa Dương Bát Hoang thật sự có thể dễ dàng trấn áp đám Tô Chấn Trầm và Tô Hao.
Ngoài Tô Chấn Trầm và Tô Hao, trong hơn ngàn người còn lại của nhà họ Tô thì cũng chỉ có Tô Truy
và Tuỳ Thanh Liên miễn cưỡng ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ.

Một ngàn người này gộp lại làm sao có thể là đối thủ của bốn năm cường giả ở cảnh giới chân hoàng trung kỳ và hậu kỳ.
“Súc sinh! Mày muốn làm gì?”, mắt Tô Chấn Trầm đỏ ửng.

ông ta biết được ý nghĩ của Tô Ương.

Hắn ta muốn ngăn cản tất cả người nhà họ Tô để cho họ chỉ trơ mắt đứng nhìn Tô Minh chết?
Mặc dù trước đó Tô Chấn Trầm đã nói rồi, ông ta thầm nói với chính mình, mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn nhưng lúc này vẫn có chút thất thần.
Nhưng giờ đây ông ta đã bị Dương Bát Hoang khóa chặt, muốn xông lên trước cũng không được.
Tuỳ Thanh Liên suýt nữa ngất đi, thân người run rẩy, trước mặt đều là nước mắt.
Cũng may có Quan Khuynh Thành và Nam Cung Cẩn đỡ ở bên cạnh.
“Gia chủ Tô! Cả Tô Hao tiền bối, các người cứ đứng bên cạnh xem kịch hay đi, đừng ép chúng tôi ra tay.


Nếu không thì các người sẽ chết trước Tô Minh đấy”, Dương Bát Hoang nói, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng, tàn độc.
Bên dưới đình lúc này…
“Tô Minh! Nhờ những đóng góp của em mà anh định báo đáp em như này.

ừm! Anh định chỉ bảo võ đạo cho em đấy”, cuối cùng Tô Ương cũng giơ tay lên, chỉ vào tất cả mọi người ở bên dưới: “Ngoài những người giúp việc ở trong này thì những người khác, em có thểTn^ĩĩĩĩH^ronTOời để aiao đấu.
khác, em có thể tùy chọn ra một người để giao đấu, thế nào?”
ở đây, ngoài những người giúp việc thì tất cả đều ít nhất là ở cảnh giới chân hoàng.
Người yếu nhất là tam trưởng lão Tô Mộc Hàng ở nhà họ Tô, cũng ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ.
Còn Tô Minh chỉ ở cảnh giới Chân vương trung kỳ.
Cách biệt giữa cảnh giới Chân vương và cảnh giới chân hoàng là một trời một vực.
Theo như tất cả mọi người thấy, Tô Ương đúng là làm việc thừa thãi.
Bất luận Tô Minh chọn ai thì đều phải chết, có gì khác đâu?
“Đợi lát nữa mà thằng ranh đó chọn ông thì ông ra tay mạnh vào, đừng để nó chết dễ dàng.

Tôi muốn nó sống không bằng chết”, Tô Cửu Hiển thấp giọng nói với Tô Mộc Hàng, giọng nói đầy vẻ oán hận.

Theo như ông ta thấy thì có khả năng cao Tô Minh sẽ chọn Tô Mộc Hàng.
“Đại trưởng lão cứ yên tâm!”, Tô Mộc Hàng tự tin nói, cũng có chút hứng thú.

Đứng trước mặt Tô Ương và cả những cường giả có cấp bậc cao như Tô Cửu Hiển và Dương Bát Hoang thực lực của ông ta vốn không nổi trội nên ông ta có chút sốt sắng và không cam tâm.

Nêu như có thể tự tay giết chết Tô Minh thì chẳng phải sẽ lấy được chút danh tiếng trước mặt Tô Ương sao?
Nhưng, trong lúc Tô Mộc Hàng đang vô cùng kích động và mong đợi thì Tô Minh lên tiếng, nói: “Anh trai của em! Hay là đích thân anh ra tay chỉ bảo em đi, giống như hôm em chỉ bảo cho anh ở dưới trái đất ý”.
Lời nói vừa dứt thì không khí yên tĩnh ở quảng trường Chiến Uyên lại như đóng băng.

What!
Chấn động quá đi!
Cảm giác thế giới như sắp đến ngày tận thế.
Vô số đôi mắt như sắp rơi con ngươi ra ngoài…
Họ nghe thấy gì thế này?
Tô Minh lại chọn giao đấu trực tiếp với Tô Ương?
Đây là lựa chọn mà có đánh chết mọi người cũng không thể ngờ tới.
Dù sao thì Tô Ương cũng ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
Cảnh giới bán bộ Chân Thánh, kể cả thổi một hơi thì có thể khiến Tô Minh ở cảnh giới Chân vương trung kỳ biến thành cát bụi?
Tô Minh đúng kiểu muốn tự hủy, biết mình chết chắc nên muốn chết sớm hơn chăng?
“Đúng là điếc không sợ súng”, Nam Cung Trấn Sơn đứng trong đám đông lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cháu gái mình đi chết cùng thằng nhóc không có đầu óc như này, đúng là không đáng.
Đám người Ti»^Ww#pwwpiwf^*ianh Liên cũng
cũng không thể ngờ tới.
Dù sao thì Tô ương cũng ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
Cảnh giới bán bộ Chân Thánh, kể cả thổi một hơi thì có thể khiến Tô Minh ở cảnh giới Chân vương trung kỳ biến thành cát bụi?
Tô Minh đúng kiểu muốn tự hủy, biết mình chết chắc nên muốn chết sớm hơn chăng?
“Đúng là điếc không sợ súng”, Nam Cung Trấn Sơn đứng trong đám đông lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cháu gái mình đi chết cùng thằng nhóc không có đầu óc như này, đúng là không đáng.
Đám người Tô Chấn Trầm, Tuỳ Thanh Liên cũng suýt nữa ngất đi.
Còn Tô Hao cười khổ lắc đầu, suýt nữa phụt máu.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK