Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Minh không khỏi bóp khuôn mặt nhỏ của Mạc Thanh Nhạn một cái: “Ngoan, anh Tô của em không có việc gì”.

Thuận tiện nói khẽ bên tai Mạc Thanh Nhạn: “Anh lấy được Chúng Sinh tuyền rồi”.

“Cảm ơn anh Tô”, đáy lòng Mạc Thanh Nhạn tràn đầy ngọt ngào và an tâm, ở sâu trong lòng có một xúc động muốn ôm hôn Tô Minh thật chặt, đương nhiên lúc này Huyền Võ Tiên Quy và Minh Thương đều đang ở đây, sao cô ấy dám làm thế chứ?

Mạc Thanh Nhạn không khỏi đỏ mặt, có chút mềm mại và không muốn xa rời, cô đưa tay bám vào cánh tay Tô Minh, đứng ở bên cạnh anh, đáy lòng lại rất chờ mong được ở cùng một chỗ với Tô Minh.

Trên thực tế, mấy ngày này lúc Tô Minh bắt nạt cô, cô rất ngượng ngùng, nhưng không biết vì sao sau khi hết xấu hổ, ở sâu trong đáy lòng lại có chút chờ mong được ở bên cạnh anh Tô.

Tô Minh không biết giờ phút này Mạc Thanh Nhạn đang suy nghĩ gì, nếu như biết chắc chắn anh sẽ giơ tay lên gõ đầu nhỏ của cô, trào phúng cô: Suy nghĩ lung tung cái gì thế?

Tô Minh nhìn về phía Minh Thương: “Anh Minh, lại gặp nhau rồi”.

“Giết tao, giết tao, giết tao đi!”, Minh Thương quát ầm lên, gặp lại Tô Minh, hắn ta chỉ muốn chết, không muốn nói bất kỳ câu nào, bởi vì cho dù làm bất kỳ việc gì đối đầu với Tô Minh, thậm chí là khi Tô Minh liếc hắn ta một cái, hắn ta đều cảm thấy vô cùng tự ti, vô cùng nhục nhã, cứ như Tô Minh đang giễu cợt hắn ta vậy.


“Giết anh ư, chắc chắn là phải giết anh rồi. Nhưng mà trước khi anh chết, có thể nói với tôi là ai liên hệ với anh hoặc phụ vương anh, mời anh đến giết tôi không?”, Tô Minh hỏi.

Trên thực tế.

Trong lòng Tô Minh đã sớm có đáp án.

Nhưng anh vẫn phải xác định một chút, cũng để sư tôn tiện hành động.

Dù sao cái gì cũng đều cần chứng cứ.

Nếu như không có một chút chứng cứ nào, Minh Thương cũng không thừa nhận, cho dù là mình hay là sư tôn muốn xử lý lão Hồng, có lẽ đều sẽ bị Chúng Sinh các kịch liệt bài xích và bất mãn.

Tô Minh thì thấy không quan trọng, dù sao anh cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Chúng Sinh các.


Nhưng sư tôn thì sao?

Điều anh suy nghĩ đến chính là cảm nhận của sư tôn.

Anh không muốn để sư tôn khó xử.

Dù sao, Diễm Huyền Kình đối với mình không tệ.

Nhưng Tô Minh lại không biết, trên thực tế, bây giờ Diễm Huyền Kình căn bản cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Chúng Sinh các! Bọn họ thích làm thế nào thì làm! Ông ta đã hoàn toàn thất vọng về Chúng Sinh các rồi!

Bên ngoài.

Trên chiến trường cổ.

Giờ phút này, hàng trăm người của Chúng Sinh các bên trên đều nín thở, rất khẩn trương.

Nhất là lão Hồng, bà ta gần như không thể đứng yên, mặt cắt không một giọt máu, bà ta muốn trốn nhưng lại bị Diễm Huyền Kình khóa chặt, không thể đi được.

“Vì sao tao phải nói cho mày?”, giọng nói Minh Thương khàn khàn, nếu hắn ta chắc chắn phải chết, vì sao lại phải giúp Tô Minh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK