Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Vậy à?”, mặc dù trong lòng Hoàng Linh Viện hận nỗi không thế băm Hứa Như Ý thành trăm mảnh, đặc biệt là Hứa Như Ý lại xinh đẹp khiến cò ta đố kỵ.

Nhưng Mạnh Lăng đã lên tiếng thì sao cô ta phản bác được? Ngộ nhỡ chọc Mạnh Lăng giận thì phải làm sao?
Sau đó, Mạnh Lăng lại nói: “Cô Hoàng! Lần này tòi đến không phải là đón Tô Minh đến đại lục Thanh Huyền, mà tôi là học viên đến học viện Linh Võ để tu luyện, nhân tiện khiêu chiến -r-~_K a •_I_% o_~~__LI_’_____
Tô Minh.

Vì vậy, nếu cô Hoàng đến đón Tô Minh thì không nên bỏ lỡ”.
“Cái gì?”, Hoàng Linh Viện hỏi với vẻ hống hách.

Cô ta vốn không xinh lắm, lúc này mặt kích động nên nhăn nhó càng xấu hơn.
Sau đó…
“Ha ha…”, Hoàng Linh Viện bật cười, nói: “Cậu chủ Mạnh còn cần phải học ở học viện Linh Võ sao?”
Cô ta phụt cười hả hê.
Cô ta cười, quay đầu lại nhìn
về phía Lâm Chân Võ: “Viện trưởng Lâm! ông có biết cậu chủ Mạnh là ai không? Là nhân tài yêu nghiệt nhất của đại lục Thanh Huyền, tạo nên bao nhiêu kỳ tích, lại hiểu ba môn thần thòng.

Cậu ta xếp thứ tư trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, cũng nằm trong top 10, là người duy nhất dưới 30 tuổi thòi đấy.

Một cậu chủ Mạnh như này cần phải học ở học viện Linh Võ sao? Ai có thế dạy cậu ta? Ha ha”.
Hoàng Linh Viện nói xong thì sắc mặt của những lãnh đạo cấp cao ở học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ đều biến đổi.
Họ đều với vẻ chấn động.
Họ biết Mạnh Lăng rất yêu nghiệt nhưng không ngờ lại kinh khủng đến mức đó.

Không nói đâu xa, chỉ nói ngay bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, là bảng xếp hạng top những người trẻ tuổi trong tầng võ trung.
Đừng nói là xếp thứ bốn, kể cả thứ bốn trăm thì cũng đã khủng khiếp lắm rồi.
Vậy mà Mạnh Lăng xếp thứ tư!
Trời ơi!
Thật khó tưởng tượng nối!
Nhất thời, từng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lăng, đều là vẻ kính sợ và khó tin.
Mạnh Lăng có chút bất lực.

Hắn vốn muốn khiêm tốn nhưng giờ lại thành ra như vậy.
“Cậu chủ Mạnh! Anh đến học viện Linh Võ để khiêu chiến Tò Minh sao?”, sau đó Hoàng Linh Viện lại trừng mắt nhìn Mạnh Lăng, có chút cạn lời: “Cậu chủ Mạnh! Mặc dù Tô Minh gần đây có danh tiếng khá lớn, họ còn nói Tò Minh là yêu nghiệt siêu cấp khó kiếm nhưng có thế so sánh vời anh không? 1000
người trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long có ai không yêu nghiệt đâu? Nhưng anh lại xếp thứ 4, vậy mà anh lại nhún mình đến học viện Linh Võ để khiêu chiến với Tô Minh? Cậu chủ Mạnh! Anh có coi trọng Tô Minh quá không đấy? Hắn có xứng không?”
Mặc dù Hoàng Linh Viện nói năng không dễ nghe nhưng trên thực tế cô ta nói cũng đúng.
Ngay cả ông Ngụy cũng gật đầu, nói: “Cò chủ ba nói cũng có lý! Mặc dù đại lục Tinh Vũ đến vì Tò Minh nhưng đánh giá và dự đoán về cậu ta cũng chỉ trong ba năm thôi.

Có thể vào được top
100 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long, cuối cùng trước 30 tuổi vào top 50, đây là giới hạn của cậu ta, vậy thì có thể so sánh với cậu chủ Mạnh không?”
Ông Ngụy có chút bất lực.
Có phải cậu chủ Mạnh hoi coi thường bản thân mình không?
Có được ba mòn thần thòng lại đi khiêu chiến với một cậu nhóc còn chưa vào được tầng võ trung, đúng là khiến mọi người cạn lời.
“Chuyện này…”, Mạnh Lăng nhìn sang phía Hứa Như Ý với vẻ
oán trách.

Hắn cũng không muốn làm việc vò vị này, cũng không muốn tự hạ mình chạy đến đây khiêu chiến Tô Minh, chẳng phải vì sư muội sao?
“Hai vị sứ thần! Chi bằng cứ ở lại học viện Linh Võ, tôi nghĩ, không bao lâu nữa Tò Minh có thể xuất quan rồi”, Lâm Chân Võ đi lên trước lại lên tiếng khuyên can, thái độ vô cùng khiêm tốn.
“Cũng được! Đợi khi Tô Minh xuất quan để cậu chủ Mạnh dạy cho một trận để hắn nhìn rõ thực lực của mình, sau đó tôi sẽ đưa hắn đến đại lục Tinh Vũ”, Hoàng Linh Viện gật đầu, nói.
Cô ta vốn không muốn ở lại học viện Linh Võ, nơi rác rưởi này không xứng với tòn nghiêm của cô ta.

Nhưng hiện giờ Mạnh Lăng ở đây thì cô ta cũng ở, như vậy mới có cơ hội ở gần hắn, biết đâu lại có cơ hội thân mật hơn.
“Phó viện trưởng Dương! Đưa hai vị sứ thần đến Thiên Tùng Các ở sau núi rồi tiếp đón cho tốt”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm, vội gọi phó viện trưởng ở bên cạnh, nói.
“Vâng, vâng”.
“Cậu chủ Mạnh! Thời gian này tôi sẽ ở lại học viện Linh Võ”,
Hoàng Linh Viện nhìn về phía Mạnh Lăng, lời nói dịu dàng hơn, ý tứ rất rõ ràng, hy vọng thời gian này Mạnh Lăng sẽ đến tìm cô ta.
Mạnh Lăng chỉ cười mà không nói gì, trong lòng thấy bất lực.
Thân phận và địa vị của Hoàng Linh Viện cũng được, đại lục Tinh Vũ cũng mạnh.

Nhưng nhan sắc khí chất của Hoàng Linh Viện cũng tạm, hắn cắn răng liên hôn với nhà cô ta cũng không vấn đề.
Chỉ tiếc là, hắn đã có ý với sư muội Hứa Như Ý rồi.
“Cậu chủ Mạnh đến vì Tô Minh sao?”, sau khi Hoàng Linh Viện và ông Ngụy rời đi, Lâm Chân Võ đi về phía Mạnh Lăng, nói.
“Đúng vậy!”, Mạnh Lăng gật đầu, sau đó lại nói: “Viện trưởng yên tâm! Tôi chỉ muốn dạy cho Tô Minh một bài đế trút giận cho sư muội Hứa Như Ý của tôi chứ không làm hại đến tính mạng của hắn và viện trưởng đâu.

Tòi cũng rất tiếc nhân tài”.
Ý của Mạnh Lăng như kiếu hắn chắc chắn sẽ thắng và có thể trấn áp Tô Minh vậy.
Từ tận đáy lòng, Lâm Chân
Vỗ thấy cạn lời.

Mặc dù Mạnh Lăng đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đúng là khủng khiếp, đây là thực lực yêu nghiệt trong truyền thuyết.

Nhưng Tô Minh kém sao?
Chưa nói đến việc Tô Minh và Mạnh Lăng ai mạnh hơn?
ít nhất thái độ tự phụ của Mạnh Lăng cũng khiến ông ta thấy chán ghét.
“Viện trưởng cứ yên tâm! Mạnh Lăng thật sự chỉ dạy dỗ tên khốn Tô Minh một chút thòi, chứ không lấy mạng hắn, mong
ông đồng ý cho Mạnh Lăng và Tô Minh tham gia trận chiến này, coi như tôi xin ông”, Hứa Như Ý nói với vẻ đáng thưang.

Chương 708: Quy vu trần ai
Cô ta bây giờ rất lo lẳng Lâm Chân Võ sẽ ngăn cản trận chiến giữa Mạnh Lăng và Tô
Minh.
Bởi vì, trước kia cô gái xấu xí Hoàng Linh Viện đã từng phao tin Mạnh Lăng chính là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng ở tầng võ đạo cấp trung, nếu vậy, Lâm Chân Võ với cương vị hiệu trưởng, để bảo vệ Tô Minh – một học viên quá tài giỏi của học viện Linh Võ, rất có thể sẽ đứng ra ngăn cản Mạnh Lăng khiêu chiến với Tô Minh.
Còn chưa đợi Lâm Chân Võ nói gì, Hứa Như Ý lại nói: “Viện trưởng, tôi thật sự không có thù oán gì với Tô Minh, chỉ vì anh ta luôn bắt nạt tôi, bắt nạt tôi tận hai lần, tên khốn nạn đó, tòi nhất
định phải dạy cho anh ta một bài học, bằng không, chỉ đành nhờ Mạnh Lăng, cầu xin viện trưởng, đừng đứng ra can ngăn”.
Vẻ mặt của Lâm Chân Võ có chút kỳ quái, thế nhưng, vẫn gật đầu, nói thật, ông ta cũng cảm thấy, Mạnh Lăng chưa chắc có thể thắng được Tô Minh.
Trong nhóm người, còng chúa nhỏ Cổ Kim không nhịn được bật cười nói: “Hứa Như Ý này không phải là đã thích Tô Minh rồi đấy chứ? Liếc mắt đưa tình suốt mà là oan gia cái gì, tại sao cứ nhắm vào Tô Minh không buông vậy, Thanh Hoà, cô phải chú ý đấy, người ta chủ động
người ta câu luôn hồn phách của Tô Minh đi đấy”.
“Liên quan gì tới tôi chứ”, Quý Thanh Hoà chợt đỏ mặt, trong thời gian này, cô ta và công chúa nhỏ Cổ Kim đã thân nhau hơn, hai người gần như đã trở thành bạn thân.
“Ha ha, lại còn nói không liên quan, rõ ràng là thích Tò Minh, mặt cũng đỏ hết cả lên rồi kia kìa”, đôi mắt xinh đẹp của còng chúa nhỏ Cổ Kim sáng bừng lên, đưa bàn tay ngọc ngà của mình lên nhéo má Quý Thanh Hoà.
“Tôi”, gương mặt Quý Thanh Hoà càng đỏ hơn: “Cố Kim, cô im miệng cho tôi, bằng không, tôi giận đấy”.
“Nói ra thì còn là người đứng thứ tư trong tiềm long bảng của tầng võ đạo trung cấp, cũng đáng gờm phết đấy, Mạnh Lăng này không hề đơn giản chút nào, Tò Minh xuất quan rồi, nhưng có thắng được Mạnh Lăng này hay không, cũng còn rất khó nói”, công chúa nhỏ Cổ Kim nghiêm túc nói.
Sắc mặt Quý Thanh Hoà trở lại bình thường: “Tôi tin Tô Minh”.
Bên trong Ngộ Đạo Các.
Tò Minh đang trong trạng thái tĩnh lặng.
Một chút khí tức cũng không để lọt ra ngoài.
Lúc này, anh như đang thoát xác, mà tới một thế giới khác, một thế giới hoang vu.
Và anh chính là chủ nhân của thế giới đó.
Chí một suy nghĩ thòi cũng khiến đất trời nở hoa, vạn vật tàn lụi, một năm chia làm bốn mùa rõ rệt, bãi biến nương dâu.
Tò Minh đi bộ trong thế giới
đó.
Một bước, đánh một quyền, tốc độ cú đấm ngày càng nhanh và tuỳ ý hơn.
Đến cuối cùng, thở một hơi cũng là “thương hải điêu linh” chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền, một ánh mắt một nụ cười cũng là “thương hải điêu linh”.
Đã thật sự đạt tới cảnh giới ra tay không cần suy nghĩ.
Không biết đã qua bao lâu.
“Cuối cùng cũng đã luyện xong thành “thương hái điêu
linh” chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền rồi”.
Anh đang muốn luyện thêm “quy vu trần ai” chiêu thứ hai của đại hoang vu quyền, thế nhưng, trước khi tu luyện chiêu thứ hai, bắt buộc phải luyện chiêu thứ nhất đạt cảnh hoàn chỉnh nhất, bởi vì chiêu thứ nhất là cơ sở cho chiêu thứ hai.
Nó cũng giống như móng nhà, tầng thứ nhất là phần nền móng đế xây tầng thứ hai.
Ngay sau đó.
Anh bắt đầu quan sát ghi nhớ quyết pháp, quyền quyết của
linh” chiêu thứ nhất của đại hoang vu quyền rồi”.
Anh đang muốn luyện thêm “quy vu trần ai” chiêu thứ hai của đại hoang vu quyền, thế nhưng, trước khi tu luyện chiêu thứ hai, bắt buộc phải luyện chiêu thứ nhất đạt cảnh hoàn chỉnh nhất, bởi vì chiêu thứ nhất là cơ sở cho chiêu thứ hai.
Nó cũng giống như móng nhà, tầng thứ nhất là phần nền móng đế xây tầng thứ hai.
Ngay sau đó.

Anh bắt đầu quan sát ghi nhớ quyết pháp, quyền quyết của
“quy vu trần ai”.
Kế đó, thần hồn của anh ngồi khoanh chân trong thế giới hoang vu, bắt đầu lĩnh ngộ, mặc kệ giông tố bão bùng, mặc kệ cây cối đâm chồi nảy lộc, mặc kệ sương tuyết cát sỏi.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Tô Minh chợt mở to hai mắt.
“Cho nên, chiêu thứ nhất là điêu tàn, điêu tàn hay chính là ngày mặt trời ló rạng để lại lần nữa được đâm chồi nảy lộc, còn trở về cát bụi chính cái chết và sự biến mất hoàn toàn”, Tô Minh
tự lấm bẩm, hiểu ra.
Hoang vu, giống như ngày đông, vạn vật sẽ tàn lụi, khò héo, thế nhưng đợi khi mùa xuân tới, mọi thứ lại có thể hồi sinh, trở thành nương dâu xanh tốt.
Còn trở về cát bụi, lại là dấu chấm hết hoàn toàn.
Tô Minh đứng dậy.
Bắt đầu xuất quyền.
Ban đầu, quyền ấn của anh rõ ràng vẫn còn mùi vị rất nồng và thuần tuý đến tận cùng của hoang vu.
Thế nhưng, dần dần lẫn trong mùi vị hoang vu đó, lại có thể cả mùi chết chóc, sự huỷ diệt và sự tan vỡ.
Kích thước của quyền ‘ân cũng thay đổi, nó nhỏ hơn và cô đọng hơn.
Màu sắc cũng ngày càng ảm đạm hơn.
Rất lâu sau.
Tò Minh lại lắc đầu.
“Chưa đủ”.
“Những quyền ấn này bị mình cố thêm vào cả mùi chết
chóc, huỷ diệt, chỉ thành hình, chứ chưa có hồn, cũng không thể để thương hải điêu tàn có thể biến thành trở về cát bụi”.
Suy nghĩ một hồi.
Tô Minh liền thoát khỏi thế giới hoang vu.
Trong Ngộ Đạo Các, Tò Minh mở mắt.
Đứng dậy.
“Thiên nữ tiền bối, tôi nên làm thế nào tòi mới cả nhận được ý cảnh chết chóc, huỷ diệt của quy vu trần ai?”, Tò Minh hỏi.
“Trần Thanh Minh đó, theo anh thấy, không hề đơn giản đúng không?”, thiên nữ Tạo Hoá hỏi ngược lại một câu không hề liêu quan.
“Không sai”.
“Vậy tại sao bà ta lại khiêm tốn ẩn mình cả trăm năm trong học viện Linh Võ?”
“Trong học việc Linh Võ có thứ bà ta cần, và học viện Linh Võ này không hề đơn giản như bề ngoài của nó”.
“Rừng Kiếm Bi”, thiên nữ Tạo Hoá tiếp tục nói: “Rừng Kiếm Bi này khá thú vị, quan
trọng là, nếu như anh lĩnh ngộ được ý cảnh của “quy vu trần ai”, thì rừng bia kiếm đó sẽ là nơi tốt để tới, vì đó là nghĩa trang tu kiếm của những người mạnh nhất trong lịch sử của cả học viện Linh Võ”.
Hai mắt Tô Minh lại bừng sáng lên.
Anh đã hiếu ra.
Đúng thế!
Còn có nơi nào mang đậm mùi chết chóc, huỷ diệt và trở về cát bụi hơn nghĩa trang nữa chứ!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK