Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tô Minh, chúng tôi đến từ vực Hỗn Độn", Tư Đồ Nhung mở miệng, dứt khoát nói ra thân phận!

Hắn có hơi khó chịu, dù sao thái độ của Độc Cô Nguyên với Tô Minh cũng khá tốt, nên ghen tỵ. Vốn dĩ tưởng rằng khi nói ra thân phận của họ, Tô Minh sẽ rụt rè sợ hãi kinh ngạc cảm thán, hay khen vài câu, có khi còn nịnh nọt... Cũng là điều bình thường nhỉ?

Dù sao, vực Hỗn Độn mạnh hơn thế giới Đại Thiên nhiều lắm.

Thế nhưng, điều khiến Tư Đồ Nhung kinh ngạc và khó chịu là Tô Minh lại không tỏ vẻ gì hết, cảm xúc còn chẳng thèm dao động gì.

"Ý chí đại đạo lại toan tính gì đây? Lại mở cánh cổng Hỗn Độn ra à? Nhưng chỉ khiến mấy người này tới, có vẻ chẳng mấy đe dọa gì được mình mà nhỉ?", Tô Minh nghĩ bụng.

"Ha ha ha...", Vương Thừa Dịch thấy Tư Đồ Nhung xấu hổ và khó chịu thì cười ha ha, bỗng trông Tô Minh thuận mắt hơn rất nhiều. Hắn ta và Tư Đồ Nhưng cực kỳ gai mắt nhau, Tô Minh khiến hắn bẽ mặt đúng là hả dạ thật.


"Tô Minh, tư chất của anh khá tốt, hay là đi theo tôi. Tôi có thể thưởng cho anh đi tới vực Hỗn Độn, thế nào?", Tư Đồ Nhung hít sâu một hơi, có chút cứng đờ nói.

Mặt mũi rất quan trọng, hơn nữa còn ở trước mặt nữ thần Độc Cô Nguyên, nên hắn muốn tìm về sĩ diện.

Tư Đồ Nhung vừa nói xong, Vương Thừa Dịch, Tiền Sơn Sơn, Trương Khả, thậm chí là Độc Cô Nguyên cũng hơi giật mình.

Tư Đồ Nhung đây là tức giận đến nỗi hạ vốn gốc luôn à!

Muốn dẫn một thanh niên ở thế giới Đại Thiên đến vực Hỗn Độn rất rất khó. Dù là nhà họ Tư Đồ cũng phải trả giá rất lớn. Mà Tư Đồ Nhung rõ ràng không phải đang nói đùa. Đây đúng là một chuyện hết sức may mắn đối với Tô Minh. Tư Đồ Nhung tính dùng cái bánh này để dụ dỗ anh ư?

Hơn nữa, ở trong mắt họ, hắn rất có thể sẽ thành công. Vì chắc hẳn bất cứ ai trong thế giới Đại Thiên cũng mong muốn đến vực Hỗn Độn.


Suy cho cùng, độ đậm đặc của linh khí, khí Hỗn Độn và tỉ lệ chứng đạo thành Đế ở đó đều mạnh hơn thế giới Đại Thiên không chỉ mười lần.

Huống chi, Tô Minh còn trẻ mà tư chất võ đạo lại biến thái như thế. Một khi tiến vào vực Hỗn Độn, tương lai đúng là vô cùng sáng lạn.

"Tôi không thích đi theo người khác, tạm thời cũng không định đến vực Hỗn Độn", nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Tô Minh lại cười, lạnh nhạt từ chối.

Lần này, sắc mặt Tư Đồ Nhung càng khó coi hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sâu trong con ngươi tràn ngập vẻ tàn nhẫn!

Bầu không khí vô cùng xấu hổ.

"Cô Độc Cô, có thể xuất phát chưa? Tôi hơi sốt ruột đi đến chiến trường Thần Ma", mà càng khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại trực tiếp làm lơ Tư Đồ Nhung, trái lại nhìn sang Độc Cô Nguyên, bình tĩnh hỏi.

"Khởi động tàu!", Độc Cô Nguyên sửng sốt, sau đó quát, bỗng có chút hứng thú với Tô Minh. Thanh niên có tư chất đáng sợ kia khá thú vị đó chứ.

"Tô Minh, tôi...", Tư Đồ Nhung càng bực, đặc biệt là ánh mắt đầy khinh bỉ ngấm ngầm kia của Vương Thừa Dịch, chỉ kém trực tiếp chế giễu ra miệng, hỏi sao hắn nhịn nổi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK