Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trên thực tế, những người khác có mặt ở đây cũng không hiểu lắm.
“Gọi người đi! Nếu không thì không ai thu xác cho cò đâu”, Tò Minh lại gắp một đũa thức ăn rồi nếm thử.
Tò Minh định giết Từ Di Thiến?
Anh nói rất nghiêm túc.
Lúc mà Từ Di Thiến bảo bốn cảnh giới Chân Vưang hậu kỳTa
giết Tò Minh thì kết quả đã được định sẵn rồi.
Trước nay Tô Minh chưa từng độ lượng quá như vậy và anh cũng không muốn.
Kẻ nào muốn giết anh thì anh sẽ giết ngay tại chỗ.
Nếu như không giết được thì lại đợi lúc mình có thế giết được thì sẽ giết chết.
Và Từ Di Thiến thuộc kiểu anh có thể giết ngay lập tức.
Còn tại sao Tò Minh vẫn chưa ra tay mà cho cò ta gọi người?
Bởi vì Tò Minh hiếu, nếu Thiên Đường Ngục là địa bàn của Từ Di Thiến thì phía sau cò ta nhất định có thế lực chống lưng.

Nếu bây giờ giết chết cô ta thì thế lực chống lưng phía sau cô ta nhất định sẽ xuất hiện báo thù cho cò ta, vậy thì chi bằng khiến cho chúng đứng ra trước để mình giải quyết trước, sau đó giết Từ Di Thiến cũng chưa muộn.
Như vậy còn có thế khiến Từ Di Thiến trước khi chết cảm nhận rõ nét sự tuyệt vọng và hối hận.
Giết người như vậy mới thích chứ.
Tất nhiên, cách làm này cũng phải có thực lực tuyệt đối.

Bất luận phía sau các người có thế lực như nào, lẽ nào còn khủng khiếp hơn ‘long tượng thiên địa’ sao? Còn chắn được chiêu của Thần Khôi sao? Lại còn đánh được Thiên nữ tiền bối nữa sao?
Tô Minh chắc chắn được điều này.
“Tô Minh!”, Ngư Dung Băng theo bản năng dựa vào người Tò Minh.

Nói thật thì cô ta cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tô Minh chơi lớn quá!
Không hiểu sao, thái độ không hề khiếp sợ và tự tin tuyệt đối của Tô Minh giống như một liều thuốc độc ngay lập tức hạ độc vào lòng cô ta khiến cô ta thấy khiếp sợ.
“Được, được!”, Từ Di Thiến ngây người ra một lúc, sắc mặt không còn đỏ ửng mà là tím tái.

Cò ta nhìn chằm chằm vào Tò Minh, giọng nói khàn khàn.
Đúng là hống hách quá mức!
Nhưng cò ta lần đầu gặp người hống hách đến mức này.
Hơi thở của cò ta trở nên gấp gáp.

Cô ta cắn chặt răng rồi xé nát ‘bùa Thần Thường’ của Thần Thường Môn.
Thần Thường Môn có rất nhiều loại bùa nhưng loại cao cấp nhất là bùa Thần Thường.
Kể cả người có thân phận như Từ Di Thiến cũng chỉ có một cái mà thôi.

Hôm nay cô ta đã phải dùng đến nó.
Khi dùng đến thì tất cả cường giả của Thần Thường Môn sẽ đến ngay lập tức.
Nếu như môn chủ xuất quan thì mòn chủ cũng không ngoại

lệ.
Bùa này đại diện cho đối phương đối đầu với Thần Thường Mòn, không chết không được.
Lúc này, ánh sáng ở từ đường lóe ra.

Thậm chí, cả chuông Thần Thường cũng vang lên.
Lúc này bất luận là nội mòn hay ngoại mòn của Thần Thường Môn đều ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía ánh sáng đó, sau đó sâc mặt biến đối.

Họ không để ý gì mà đều lao về phía thần đường.
Ngay cả Tiêu Nguyệt đang ở trong phòng cũng bị kinh động.
“Thần quang nổi lên, chuông vang lên, đây là hiệu quả mang lại từ việc bùa Thần Thương bị xé”, Tiêu Nguyệt lẩm bấm, có chút kinh ngạc.
Có người xé bùa Thần Thương Ư?
Bùa Thần Thương là bùa hộ mệnh hiếm gặp nhất của Thần Thường Mòn.

Ngày thường, trong vòng mấy tháng Tiêu Nguyệt vào Thần Thường Môn cũng chưa từng thấy ai xé nát bùa này cả.
“Thú vị đấy!”, Tiêu Nguyệt thấy hứng thú rồi đi ra khỏi phòng rồi đi về phía từ đường.
Đợi lúc Tiêu Nguyệt đến thì trên đất đã đầy rẫy người.
“Môn chủ!”, tất cả mọi người đều cung kính khom người nói với Tiêu Nguyệt.

Sau khi kết thúc lần bế quan này, Tiêu Nguyệt đã bước vào cảnh giới bán bộ chân hoàng, đã chinh phục được tất cả mọi người ở Thần Thường Môn, có được sự tòn kính và kính sợ của mọi người.
Tiêu Nguyệt nói như này khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Thu Nhạn.
Từ Thu Nhạn thấy sốt sắng và lúng túng.
Chưa đợi bà ta lên tiếng thì Trần Vân là tam trưởng lão nội môn liền nói: “Môn chủ! Là con gái ngoan của nhị trưởng lão xé bùa đâ’y”.
“Từ Di Thiến?”, sắc mặt Tiêu Nguyệt biến đổi, hỏi: “Lại gây chuyện rồi sao?”
Lúc này Từ Thu Nhạn đã toát hết mồ hôi.
“Gây chuyện đến mức phải xé bùa rồi? Lần này cô ta đã dây vào ai?”, Tiêu Nguyệt hỏi.
“Chuyện này…”, Từ Thu Nhạn có chút lúng túng nhưng vẫn gượng nói: “Không biết ạ! Nhưng địa điếm là ở Thần Vị Cư”.

“Cái gì?”, Tiêu Nguyệt kinh hãi, hỏi lại.
Thần Vị Cư nằm trong lãnh địa của Thiên Đường Ngục, hơn nữa còn là sản nghiệp của Thần Thường Môn.
Vậy mà Từ Di Thiến xé nát bùa ở Thần Vị Cư?
“Đừng nói với bổn tọa là Từ Di Thiến cũng gặp nguy hiểm ở Thần Vị Cư?”, giọng nói của Tiêu Nguyệt có chút lạnh lùng, cô ta
đang nghi ngờ có phải đầu óc Từ Di Thiến có vấn đề không.
Lẽ nào chỉ là đùa cho vui?
Nếu thật sự là đùa thì cô ta chắc chắn rằng, lần này Từ Di Thiến không chết thì cũng rất thê thảm.
Bùa Thần Thương không phải lấy ra để đùa.

Đây là bùa cầu cứu cao nhất của Thần Thường Mòn.
Từ Thu Nhạn không dám lên tiếng, trong lòng muốn chửi mục mặt con gái mình ra.

Đến giờ bà ta vẫn không sốt sắng đi cứu con gái là vì bà ta
không nghĩ là con gái gặp nguy hiểm gì ở Thần Vị Cư.
Đây cũng là điều mà tất cả mọi người ở Thần Thường Mòn nghĩ.
Trừ khi muốn quyết chiến với Thần Thường Môn, nếu không thì không ai dám ra tay với Từ Di Thiến ở Thần Vị Cư cả.
Không dám quyết chiến với Thần Thường Môn ư? Ha ha, ít nhất thì cá Thiên Đường Ngục cũng không tìm ra được thế lực nào như này.

Trong hơn chục thế lực như Nhất Môn, Nhị Tông, Thất Tính thì Thần Thường Môn cũng xếp trong top 3 rồi.
Ai dám đây?.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK