Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Thực lực của Viên Châm thế mà đã đến bước này rồi sao?", sắc mặt Triệu Phong Niên hơi khó coi. Ông ta vẫn cảm thấy thực lực của mình và Viên Châm hẳn là sàn sàn như nhau không phân thắng thua. Thế nhưng giờ phút này, ông ta lại xác định, Viên Châm mạnh hơn mình một chút, đừng thấy đây chỉ là một chút, tới trình độ như bọn họ rồi thì muốn tiến thêm một bước đều rất khó, cực kỳ khó.

Trên thực tế, Triệu Phong Niên cũng muốn cứu Tô Minh. Tô Minh yêu nghiệt như vậy, nếu giúp anh một chút thì có khi anh còn có thể trở thành đệ tử của học viện Thiên Uyên, hời lớn đấy.

Đáng tiếc, nơi này là sân nhà của học viện Tiên Lạc. Triệu Phong Niên có thể cảm nhận được rõ ràng rằng các Thái thượng trưởng lão đang ẩn sau núi của học viện Tiên Lạc mặc dù không đứng ra nhưng đều thời khắc chú ý đến bên này.

Ông ta không có động tĩnh gì thì không sao, nếu có gì thì đám Thái thượng trưởng lão kia chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản. Triệu Phong Niên sẽ không thể cứu được Tô Minh, trái lại còn hoàn toàn trở mặt với học viện Tiên Lạc, mất nhiều hơn được.


Cao thủ đạt tới trình độ như Triệu Phong Niên rồi, lại còn là viện trưởng học viện Thiên Uyên, ông ta làm chuyện gì, quyết định cái gì cũng phải tự hỏi hồi lâu, cân nhắc lợi hại, không thể cứ thế quyết định bằng một suy nghĩ được.

"Tô Minh, người lớn và tiền bối của cậu đâu? Nếu thật sự không xuất hiện thì bổn tọa sẽ tiễn cậu xuống suối vàng đó", Viên Châm bước từng bước một về phía Tô Minh, trông như đang bước đi bình thường, nhưng mỗi bước đều khiến người ta có cảm giác ẩn chứa đại đạo. Nếu nó được ghi lại và giao cho mấy người trong nhóm yêu nghiệt thiên tài đi tìm hiểu thì đều sẽ có thể tìm ra được một ít đồ vật này nọ.

Viên Châm càng nói càng xác định, người mà Tô Minh gọi là tiền bối và người lớn đều là xạo, là gạt người, ha ha...

Không ngờ cậu ta cũng có chút thông minh đấy, lừa gạt đến nỗi ông ta suýt nữa thì tin rồi. Đáng tiếc, cuối cùng thì sự thật luôn không thể làm giả, giả dối cũng không thành thật được.

Chỉ trong giây lát, Viên Châm đã sắp tới trước người Tô Minh. Đúng lúc này, ai cũng không ngờ chính là...


"Viên viện trưởng, xin chờ một chút", Tần Lưu Ly thế nhưng... thế nhưng lại mở miệng.

Cô ta bất ngờ mở miệng khiến cho mọi người, kể cả Tô Minh cùng Viên Châm đều kinh ngạc.

"Có chuyện gì vậy cô Tần?”, Viên Châm quay đầu nhìn về phía Tần Lưu Ly, hơi tò mò hỏi.

"Viên viện trưởng, người này giết vị hôn phu của Tần Lưu Ly tôi, tôi cùng anh ta có mối thù không đội trời chung, tôi muốn dẫn anh ta về liên minh Hoang Thần, tra tấn anh ta hang triệu năm mới giải được mối hận trong lòng", trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Lưu Ly hiện lên vẻ căm hận như thật.

"À? Phải không?", đáng tiếc, Viên Châm không để mình bị cuốn theo. Ông ta đã đoán được Tần Lưu Ly đang nói dối.

Tần Lưu Ly và đệ tử của mình đã thành bạn bè nửa tháng, Tần Lưu Ly cùng lắm là không hề chán ghét hôn ước với Tiểu Huyền mà thôi. Nếu nói là vì cái chết của Tiểu Huyền mà rất đau khổ, rồi hận Tô Minh vô cùng thì thật vớ vẩn. Lúc trước khi Tiểu Huyền bị Tô Minh giết, ông ta có để ý đến vẻ mặt của Tần Lưu Ly. Khi đó vẻ mặt của Tần Lưu Ly là kinh ngạc và rung động, rung động vì Tô Minh rất khủng bố và mạnh mẽ, sáng tạo nên kỳ tích, chẳng hề có gì liên quan đến đau buồn gì hết.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK