Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống hồ, khi còn ở trái đất Tô Minh đã có năng lực chiến đấu vượt cấp ngoài sức tưởng tượng.

Kỳ tích đối với Tô Minh cũng giống như chuyện thường ngày vậy.

Huống hồ, khi anh còn ở Trái Đất đã sở hữu năng lực chiến đấu vượt cấp không thể tưởng tượng nổi.

Người đàn ông của Tiêu Nhược Dư tôi trước nay đều là nói sao làm vậy.

Tiêu Nhược Dư không hiểu sao có một loại cảm giác an toàn không nói thành lời, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái, cho dù là một người có tính cách kiên định như Tiêu Nhược Dư, những năm này, sợ rằng chính bản thân cô cũng không hề cảm nhận được sự mệt mỏi vô tận của mình, dường như vẫn luôn gắng gượng chống đỡ.

Sự xuất hiện của Tô Minh vào thời điểm này, ngay cả khi bị bao vây bởi hàng trăm nghìn người của Thiên Nhẫn Tông, có vẻ như hai người họ bất cứ lúc nào cũng thể hóa thành bột phấn, nó vẫn là khoảnh khắc khiến cô an tâm nhất trong những năm qua.

"Thật xui xẻo, từ trước tới nay, cô chủ nhà tôi còn xem Tiêu Nhược Dư cô như đối thủ, vô cùng xem trọng, không ngờ tới… cô lại chìm đắm trong trụy lạc, người đàn ông của Tiêu Nhược Dư cô còn không bằng một tên người hầu của thánh nữ nhà chúng tôi”, Lục Linh châm chọc trào phúng một câu.

Tuy nhiên. . ngôn tình hoàn

Cô ta vừa dứt lời.

“Vụt!”


Tô Minh khẽ vươn tay.

Thực sự giống như tùy ý chỉ vào một phong cảnh ở phía xa, chỉ là thoáng chỉ vào người Lục Linh.

Sau đó......

Cảnh tượng kinh dị xuất hiện!

Lục Linh nổ tung.

Hóa thành một màn sương máu.

Chết thảm.

Thần hồn cũng hóa thành hư không trong chớp mắt.

Hơn nữa, một điều kỳ lạ là trong số hàng trăm ngàn người của Thiên Nhẫn Tông, cơ hồ không có mấy người có thể nhìn ra được chính xác Tô Minh đã ra tay như thế nào?


Vẻ mặt chế giễu, đùa cợt cùng ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc của rất nhiều người đều bỗng chốc thay đổi, trở nên khó tin.

“Con kiến hôi mà lại dám tự phụ trước mặt Thiên Nhẫn Tông? Bổn tọa cho ngươi chết!”, trên không, Đồ Kỳ hét lên một tiếng giận giữ.

Sát khí ngập trời.

Bầu trời dường như nhuốm máu.

Ông ta bước một bước, như dịch chuyển không gian, xuất hiện trước mặt Tô Minh.

Đồ Kỳ mặc áo choàng màu đỏ, nước da u ám, ngũ quan nổi bật, gò má cao, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tô Minh…

“Hừ…”

Mặt đối mặt, Đồ Kỳ giơ tay lên tung ra một chưởng ấn.

Tay phải ông ta mang một chiếc găng tay.

Chiếc găng tay có màu tím đen, trên găng tay là những hoa văn kì dị màu lục lam, rõ ràng là có độc. Ngoài ra, trên găng tay đó còn được bao phủ bởi nhiều trận pháp, linh hồn pháp…

Những trận pháp này không tính là kỳ lạ.

Nhưng để có thể khắc ghi lên một đôi găng tay thì cũng rất khó, cực kỳ khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK