Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hắn muốn giết chết Tô Minh.

Tô Minh trầm mặc rồi, nhưng sâu trong ánh mắt lại toát lên tia nghiền ngẫm và kỳ dị.

“Cánh cửa vui mừng bất ngờ sao? Có lẽ đối với tôi mà nói thì đúng là niềm vui bất ngờ thật đấy”, Tô Minh quét mắt liếc nhìn cửa động số 5.

Vu Nguyên trong cửa động này rốt cuộc là chuẩn bị cho cổ Dực, hay là chuẩn bị cho anh đây? Câu hỏi đáng để suy nghĩ đấy.

E là…
Thật sự mở cửa rồi, kho tàng huyết mạch sắp được một bữa ăn ngon rồi đây?
“Mở ra đi!”f tiếp theo Tô Minh lại… lại thực hiện một động tác tay xin mời.

Trời ơi!
Trâu bò!
Đến bản thân cổ Dực cũng tỏ ra mông lung, vừa nãy trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều tưởng tượng, giả thiết, mô phỏng rằng nếu hắn mở cửa động số 5 này ra thì Tô Minh sẽ ra tay ngăn cản thế nào?
Hắn phải làm thế nào để ứng phó?
Nhưng hiện tại… Tô Minh lại tùy ý để mặc cho hắn mở cửa động số 5 ư?
Cổ Dực có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Minh, trong lòng quả thật hoàn toàn nghi hoặc.


Lẽ nào, Tô Minh đang giở âm mưu quỷ kế gì? Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được âm mưu quỷ kê gì?
Cuối cùng hắn chỉ có thể kết luận – Tô Minh quá đỗi tự phụ! Tự phụ đến mức đầu óc có vấn đề.

Có điều, Cổ Dực vẫn là một tay đề phòng, hắn âm thầm khai thông Vu Thần Đăng, Vu Thần Đăng đã được hắn tê ra, treo ở trên đỉnh đầu.

Mặc dù tạm thời vẫn chưa có Vu Nguyên làm năng lượng để hoàn toàn kích hoạt Vu Thần Đăng, nhưng Vu Thần Đăng suy cho cùng vẫn là Vu Thần Đăng, là vật báu trấn tộc của tộc Vu Thần, quả thực chí cường, cho dù chưa kích hoạt cũng có thể làm vật phòng ngự đỉnh cấp, tăng cường cho hắn ta một tuyến phòng ngự.

“Mở cửa động số 5 đại khái cần khoảng 3 lượt hô hấp, nếu như Tô Minh thật sự não tàn tự phụ để mặc cho bổn tọa mở ra, vậy coi như bổn tọa may mắn đi”.

“Nếu như, cậu ta muốn thừa cơ trong ba lượt hô hấp ngắn ngủi này
mà đánh lén, đột nhiên ra tay, vậy thì có Vu Thần Đăng làm phòng ngự đủ để chống đỡ, cho dù không hoàn toàn chống đỡ được thì Vu Thần Thể của bổn tọa cũng gần đạt tới đại thành rồi, cũng có thể chống đỡ được một chút công kích về mặt thân thể”.

Trong lòng cổ Dực đã có đủ tự tin.

Tiếp theo Cổ Dực khẽ động tâm thần, mặc niệm chú ngữ! Bắt đầu mở cửa động.

Khoảnh khắc đó, ở bên ngoài hàng tỷ cặp mắt đều dán chặt lên Tô Minh mong đợi.

Đều cảm thấy Tô Minh chắc chắn phải nhân cơ hội này để trực tiếp ra tay, đánh cho cổ Dực trở tay không kịp, cái gì mà ‘mở ra đi’, tâm thái để mặc cho Cổ Dực mở cửa trận pháp đó có lẽ đều chỉ là để đánh lừa cổ Dực nhỉ?
Bao gồm cả ý chí Đại Đạo, Đỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân
Thương, thậm chí đến cả đám Đạm Đài Vô Tình, Độc Cô Nguyên đứng sau lưng cách Tô Minh không xa cũng đều cho rằng như vậy.

Thế nhưng…điều khiến mọi người bùng nổ đó là Tô Minh căn bản không có bất cứ động thái nào!
Căn bản không có bất cứ ý định đánh lén, hay ngăn cản nào.

Anh thật sự chân thành để mặc cho Cổ Dực mở cửa trận pháp!
“Tên tiểu tử hồ đồ này!”, bên ngoài, Hỗn Độn Long Quy suýt chút nữa tức đến thổ huyết, hận nỗi không thể cho Tô Minh một cái bạt tai, tên tiểu tử hồ đồ nhà cậu, đây là trận chiến sinh tử đó!
Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?
Cậu biết thứ bên trong động đó là cái gì không?
Chỉ sau vài hơi thở nữa, thứ mà cậu phải đối mặt chính là cái chết
tuyệt đối đó!

Đên khi cổ Dực mở được cửa động, bắt đầu hấp thu Vu Nguyên xa xa không ngừng đó, bắt đầu kích hoạt Vu Thần Đăng, cậu sống thê nào được đây?
Căn bản không có lấy nổi một con đường sống!
Đạm Đài Chân Thương vẻ mặt co quắp, tâm tình thiếu chút nữa là bùng nổ, trỢn trừng hai mắt nhìn chằm chằm lên màn hình đồng bộ đang mấp máy, đến hít thở cũng nóng rực như muốn đốt chết người khác, muốn chửi thề.

“Ha ha ha ha…”, ý chí Đại Đạo ban đầu sững sờ, sau đó liền cười ha ha.

Khắp cả bầu trời đều là tiếng cười vui sướng và trào phúng.

Ý chí Đại Đạo cũng cho rằng Tô Minh hoàn toàn đang tự tìm đến cái chết, hành vi ngu ngốc đến nực cười
khiến cho ông ta dở khóc dở cười.

“Nhưthê này cho dù chết cũng chỉ có thể nói là đáng đời nhỉ?”, ý chí Đại Đạo thầm nghĩ, đúng là ngồi mát ăn bát vàng!
Cũng đúng trong lúc này, sau khi trôi qua ba bốn lượt hít thở.

Rắc!
Đã thấy cửa trận pháp cửa động số 5 đó đang mở ra.

“Xong rồi…”, Hỗn Độn Long Quy thở dài một hơi, dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, thậm chí trong lòng còn đang nghĩ phải làm sao để an ủi khích lệ Diệp Mộ cẩn tỉnh lại rồi.

“Tô Minh, ngu xuẩn sẽ phải trả giá!”, Cổ Dực quay đầu lại, ánh mắt rậm rạp nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Cả người hắn ta trở nên yên lặng.


Bởi vì, hắn tuyệt đối nắm chắc đã tính
trước mọi việc.

Thậm chí cũng không vội vàng.

Mở cửa động ra, Vu Nguyên tùy ý hắn ta sử dụng, hắn ta có thể nháy mắt tích tụ Vu Thần Thể đến đại thành! Thậm chí hắn ta còn có thể nháy mắt bước vào Đại Đê chân chính! Càng thậm chí có thể nhẹ nhàng khởi động kích hoạt Vu Thần Đăng đến mấy lần!
Còn chưa đủ sao?
Cho dù bây giờ đối mặt với mười Tô Minh, hắn cũng có thể nắm chắc một trăm phần tỷ!
Tô Minh sờ mũi, không nói năng gì, kho tàng huyết mạch trong người thật sự có chút không đợi được nữa rồi, bộ dạng đó giống như đói gần chết đang nhìn một bàn thức ăn tươi ngon vậy.

“Tại sao không nói gì? Ha ha… cậu chắc chắn rất tò mò trong động là thứ gì đúng không? Cho cậu xem… cũng
coi như là phần thưởng vì sự ngu xuẩn của cậu đi”, Cổ Dực cười trào phúng, khịt mũi khinh bỉ, tiếp theo, thần sắc hắn có chút say mê rồi nâng tay lên, tùy tiện tóm một cái trong cừa động số 5, muốn hít lấy một đoàn Vu Nguyên.

Nhưng điều khiến cổ Dực chết cũng không dám tin đó là… trời ơi! Cái bắt này lại… lại không có bất cứ phản ứng gì.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK