Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Người dẫn đầu là một ông lão mặc áo bào tím, khí tức thu lại nhưng cho người ta cảm giác vô cùng mạnh.
Tô Minh có thể nhận ra vẻ vô cùng nguy hiểm từ phía đối phương.
“Viện trưởng của học viện Linh Võ…”, Ngô Lập Tàng lẩm bẩm, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi.

Không ngờ lại lớn chuyện như vậy.
Viện trưởng của học viện Linh Võ tên là Lâm Chân Võ,
luôn xuất quỷ nhập thần.

Mặc dù giữ chức viện trưởng nhưng lại rất ít khi xuất hiện.

Kể cả là Ngô Lập Tàng sống ở Linh Võ Thành gần trăm năm rồi nhưng trước cũng chỉ nhìn thấy Lâm Chân Võ một lần.
Có lời đồn, thực lực của Lâm Chân Võ đã vượt qua cánh giới Thông Thiên, đã đạt đến cảnh giới chân vương trong truyền thuyết.
“Chàng trai! Khá đấy!”, lúc Lâm Chân Võ xuất hiện thì nhìn về phía Tò Minh với ánh mắt khen ngợi: “Cậu chắc là người có thực lực yêu nghiệt nhất từ khi học viện Linh Võ sáng lập
đến nay .
Bao gồm cả mấy vị phó viện trưởng, trưởng lão đi bên cạnh Lâm Chân Võ đều nhìn Tô Minh rồi gật đầu tán thưởng.
Phải nói rằng, thành tích thi của Tô Minh đã giúp anh đế lại ấn tượng quá đẹp trong lòng họ…
“Giáo tòn Trần! Rõ ràng bà cược thua mà lại còn nối nóng rồi định chối bỏ, thậm chí lấy lớn bắt nạt nhỏ rồi ra tay giết người.

Vậy thì cuộc đánh cược còn có ý nghĩa gì nữa”, sau đó, Lâm Chân Võ nhìn về phía Trần Thanh Minh, nói.
Lời nói vừa dứt thì Trương Thiên Nhẫn, Lâm Thanh Loan và cả những người quen thuộc ở học viện Linh Võ đều cảm thấy khó thở.
Họ hoàn toàn không thể ngờ…
Viện trưởng lại đứng về phía Tò Minh? Sao có thể thế được?
Đúng vậy! Tô Minh vò cùng yêu nghiệt, thành tích trong tương lai sẽ khó tưởng tượng nổi.
Nhưng dù gì thì tạm thời Tô Minh vần chỉ là chàng trai trẻ.

Kế cả đến lúc Tò Minh trưởng thành
rồi, cũng sẽ không ở lại học viện Linh Võ, rồi Tô Minh cũng sẽ bay đến thế giới khác.
Nhưng Trần Thanh Minh thì khác.

Bà ta không chỉ đại diện cho mình mà còn đại diện cho cả đại lục Tụng Thiên.
Có Trần Thanh Minh ở đây thì mỗi năm sẽ có vài học viên của học viện Linh Võ có thể bay đến đại lục Tụng Thiên.
Đại lục này được xếp top 5 trong hàng chục đại lục ở tầng võ trung, vò cùng đẳng cấp.
Có thế nói, Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên ở sau lưng
bà ta mang đến rất nhiêu giá trị.
Ngoài ra, Trần Thanh Minh 200 tuổi mà đã ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ, như này cũng được coi là mạnh lắm rồi, cũng tăng lên bao nhiêu thực lực cho học viện Linh Võ.
Hiện giờ, vì Tô Minh mà làm thế thì có đáng không? Tính thế nào thì cũng không đáng.
Đến bản thân Trần Thanh Minh cũng không thể ngờ.
Mặt bà ta không ngừng run rẩy, đó là sự phẫn nộ.
Mấy năm nay bà ta ở học
viện Linh Võ mang về cho nơi này biết bao lợi ích?

Vậy mà giờ đây Lâm Chân Võ trở mặt không nhận người quen?
Được!
Được lắm!
“Bổn tọa không giữ lời hứa đấy, thích như vậy đấy thì đã làm sao? Viện trưởng định giết tôi sao?”, trong lúc phẫn nộ, Trần Thanh Minh chỉ vào mặt Lâm Chân Võ nói.
Ai sợ ai nào?
ông tưởng ông là viện trưởng của học viện Linh Võ thì là vò địch rồi sao?
Trần Thanh Minh tôi không phải dạng dễ dây vào đâu nhé.
Lúc này, không khí ở Linh Võ Thành như bị đóng băng.
Sắc mặt Trưong Thiên Nhẫn bắt đầu có chút tái nhợt, mồ hơi rơi lã chã.
Lâm Chân Võ cũng trầm ngâm, tận sâu ánh mắt là vẻ chán ghét.
Trần Thanh Minh thật sự có nhiều cống hiến cho học viện
Linh Võ, và đại lục Tụng Thiên đúng là rất mạnh.

Nhưng Trần Thanh Minh ở học viện Linh Võ luôn với thái độ hống hách kiêu ngạo, đặc biệt là đối đầu với Tô Minh.
Bà ta tự đánh cược, giờ đây lại định chối cãi, cứ như kiểu học viện Linh Võ đang ức hiếp bà ta vậy….

Đúng là già mồm!
“Sao viện trưởng không nói gì vậy? Không tiếp tục chủ trì chính nghĩa nữa đi?”, Trần Thanh Minh lại nói.
Càng lúc càng bá đạo, dường như không cảm thấy hổ thẹn vì mình đã thất hứa.
“Giáo tôn Trần! Bà….”, Trương Thiên Nhẫn vừa định khuyên Trần Thanh Minh thì đã bị bà ta ngắt lời: “Im mồm! Lão già này! Ngoài việc ba phải thì ông còn làm được gì nữa?”
Trương Thiên Nhẫn tức đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng cố nhẫn nhịn mà không phản bác.
Lâm Chân Võ chỉ lặng lẽ nhìn Trần Thanh Minh mà không nói gì.
Một lúc sau…
“Trần Thanh Minh! Bà đã bị đuổi!”, Lâm Chân Võ vừa dứt lời thì như có viên đá ném xuống
mặt hô phắng lặng.
Nhiệt độ toàn bộ nơi này như bị hạ xuống khủng khiếp, lạnh như sắp đóng băng.
“Ha ha! Lâm Chân Võ! ông ra dáng lắm! Mạnh mẽ lắm! Đuối bổn tọa ư, được lắm! Bổn tọa hứa với õng, bắt đầu từ hôm nay học viện rác rưởi như học viện Linh Võ của các ông sẽ không có ai có thể bay đến đại lục Tụng Thiên nữa.

Không chỉ là đại lục Tụng Thiên mà cả mấy đại lục như đại lục Long Viêm nữa”, Trần Thanh Minh cười lớn, nói với vẻ ác độc.
Đúng là lật mặt trắng trợn!
Đại lục Tụng Thiên nằm ở tầng võ trung, cũng có mười mấy đồng minh trong tầng võ trung.
Đắc tội với bà ta thì học viện Linh Võ sẽ mất đi 1 /3 tư cách được bay lên tâng võ trung.
Cái giá này học viện Linh Võ phải gánh hết!
Trần Thanh Minh tin rằng, với cái giá quá khủng khiếp này thì sớm muộn gì Lâm Chân Võ cũng phải quỳ xuống xin lỗi và cầu xin mình tha thứ.
Sau đó bà ta giơ tay chỉ về phía Tô Minh nói: “ông đuổi bốn
tọa, thậm chí trả cái giá quá đắt chẳng qua vì muốn giữ lại thiên tài này sao? Lâm Chân Võ! Bổn tọa hứa với ông, đại lục Tụng Thiên sẽ đưa hắn đi gặp Diêm Vương trước”.
Thiên tài quá cơ!
Thiên tài mà chết thì làm gì còn là thiên tài nữa?
“Bổn tọa đã gửi cho đại lục Tụng Thiên tất cả những thông tin của thằng nhóc này rồi”, Trần Thanh Minh nhếch mép cười, nụ cười vô cùng tàn nhẫn.

Bà ta nói là làm thật.
“Bà…!”, Lâm Chân Võ phẫn
nộ, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Minh, hận nỗi không thế tát chết bà ta.
Nhưng ông ta không thể làm thế.

Bởi nếu làm thế thì chắc cường giả của đại lục Tụng Thiên sẽ xuống và học viện Linh Võ sẽ gặp nguy hiếm.
“Lâm Chân Võ! Nếu ông thật sự muốn giết bổn tọa thì mau ra tay đi.

Bổn tọa thừa nhận không phải là đối thủ của ông.

Nhưng ông dám ra tay không? Dám không?”, Trần Thanh Minh chế giễu, nói.
Lời nói của bà ta càng lúc càng khó nghe.

Chương 695: Có nhiều cách báo thù
Lúc này, không chỉ có sắc mặt Lâm Chân Võ khó coi mà những trưởng lão và phó viện trưởng của học viện Linh Võ có mặt ở đây đều chung cảm nhận, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Minh đầy sát ý.
Bình thường Trần Thanh Minh rất lạnh lùng cao ngạo, chứ đâu có vô liêm sỉ đến mức này.
“À phải rồi! Nếu như bổn tọa bị đuổi thì cũng không có gì làm nữa.

Vậy thì bắt đầu từ hòm nay, bốn tọa sẽ tìm một nơi địa hình
nhỏ trong không gian gần đây để sáng lập nên học viện Phi Thăng.

Ha ha…”, Trần Thanh Minh tiếp tục nói.
Phụ nữ nổi giận thì thật đáng sợ!
Bà ta muốn báo thù, báo thù Lâm Chân Võ và cả học viện Linh Võ.
Báo thù kiểu gì?
Tất nhiên sẽ hủy diệt cả học viện Linh Võ rồi.
Hủy diệt kiểu gì?
Rất đơn giản! Bà ta sẽ tự lập
học viện Phi Thăng!
Bà ta vốn có ưu thế, dù sao bà ta cũng có đại lục Tụng Thiên chống lưng.

Vì vậy, bà ta sáng lập học viện Phi Thăng thì biết đâu chiêu sinh học viên rồi sẽ cho họ cơ hội được bay đến đại lục Tụng Thiên.

Sức hút này quá lớn, sớm muộn gì cũng thay thế học viện Linh Võ.
Sắc mặt Lâm Chân Võ tối sầm lại, ánh mắt nham hiểm, đúng là hận nỗi không thế băm bà ta ra làm trăm mảnh.

Người phụ nữ này quả là độc ác.
“Tất cả học viên của học viện Linh Võ nghe rõ đây! Bổn
tọa là Trân Thanh Minh, bắt đầu từ hôm nay tòi sẽ thành lập học viện Phi Thăng.

Những ai có mong muốn được bay đến tầng võ trung như đại lục Tụng Thiên hay đại lục Long Viêm thì có thể trực tiếp đến tìm bổn tọa, quyết không từ chối một ai”, Trần Thanh Minh thu hút mọi người bằng chân khí, giọng nói vang vọng cả Linh Võ Thành.

Ngang nhiên nhổ tận gốc căn cơ của học viện Linh Võ.
Bà ta không chỉ muốn cướp học viên mới của học viện Linh Võ ở năm sau mà còn muốn cướp luôn cả những học viên đã vào học viện Linh Võ.
“Câm mồm!”, sắc mặt Lâm Chân Võ lạnh lùng cực độ, sát ý nối lên nhìn về phía Trần Thanh Minh, quát lớn.

Khí tức của ông ta đã tản ra khắp nơi.
“Bổn tọa không câm đấy, o — z JLI— I Y > / Õ 11 — o ông có thế làm gì? Vân là câu nói đó, có giỏi thì ông ra tay đi!”, Trần Thanh Minh không chút sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích với giọng khinh bỉ, hỗn láo.
Đúng lúc này, Tô Minh luôn trâm ngâm không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Trần Thanh Minh! Tôi khiêu chiến với bà! Sống chết tự chịu.

Bà có dám không?”
Tô Minh vừa dứt lời thì không khí yên tĩnh lạ thường.
Trước đó Tò Minh từng nói, nếu Trần Thanh Minh không chịu quỳ xuống xin lỗi thì anh sẽ lấy mạng của bà ta, không hề nói đùa.
Anh có năng lực đó.

Nếu không phải là đám người Lâm Chân Võ xuất hiện chống lưng cho mình rồi làm rối mọi chuyện lên thì Tô Minh đã ra tay từ lâu rồi.

Chứ anh đâu còn ‘lịch sự’ như này nữa? Cũng không cần đi khiêu chiến với mụ già này? Bà ta có xứng không?
Vốn là bà ta không giữ lời
thì phải chịu chết, cần gì phải khiêu chiến nữa.
Hai từ ‘khiêu chiến’ Tô Minh cố kìm chế nói ra, cũng coi như vì đại cục.
sở dĩ anh ‘lịch sự như vậy là vì không muốn học viện Linh Võ khó xử.
Chỉ cần Trần Thanh Minh đồng ý khiêu chiến thì kế cả bà ta có chết thì cũng vô ích.

Trong thế giới võ đạo thì hai chữ ‘khiêu chiến’ này là đáng nói nhất.
Mặc dù học viện Linh Võ không mạnh bằng đại lục Tụng Thiên nhưng cũng có hợp tác với
không ít thế lực ở tầng võ trung.

Vì vậy lúc này đại lục Tụng Thiên vẫn phải giữ chút hình tượng, tất nhiên không thể ngang nhiên báo thù học viện Linh Võ như vậy được.
Nhưng nếu như Lâm Chân Võ ra tay giết chết Trần Thanh Minh thì lại hoàn toàn khác.

Đại lục Tụng Thiên có thể lấy lý do Lâm Chân Võ lấy lớn bạt nạt bé mà báo thù học viện Linh Võ, thậm chí là tiêu diệt luôn.

Đây cũng là lý do tại sao đến giờ Lâm Chân Võ vẫn chưa dám ra tay.
Tò Minh suy nghĩ chu đáo cho học viện Linh Võ, tất nhiên vì
những người có địa vị như Lâm Chân Võ đều ra sức chống lưng cho anh.
Điều này khiến anh thấy kinh ngạc và cũng ấm lòng.
Cái này cũng được coi là ‘Có đi có lại mới toại lòng nhau’.
“Tò Minh! Đừng nói nữa, đừng kích động”, Trương Thiên Nhẫn sốt sắng nói, giọng nói khàn khàn.
Cả viện trưởng và các lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ đều đứng ra chống lưng và bảo vệ Tô Minh mà đắc tội với Trần Thanh Minh và đại lục Tụng
Thiên.

Cái giá này quá lớn.
Nếu lúc này Tô Minh chết trong tay Trần Thanh Minh thì học viện Linh Võ sẽ mất đi Tô Minh, lại mất đi Trần Thanh Minh và đại lục Tụng Thiên, không nhận được gì, có phải là thiệt hại lớn không?
“Anh điên rồi sao? Trần Thanh Minh ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ đấy.

Anh có biết cảnh giới Thòng Thiên hậu kỳ mạnh thế nào không?”, Lâm Thanh Loan cũng sốt sắng, hận nỗi không thể mắng người.
Ngô Lập Tàng và Quý Thanh Hoà cũng lên tiếng khuyên Tô
Minh, cầu xin anh đừng làm gì ngốc nghếch.
“Cậu chắc chắn không? Bổn tọa đồng ý!”, Trần Thanh Minh nhìn về phía Tò Minh, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Ngoài miệng thì bà ta nói Tô Minh chỉ là thằng nhóc chưa lớn, nhưng thực tế bà ta không phải kẻ ngốc, bà ta biết Tô Minh quá yêu nghiệt.

Yêu nghiệt như này mà không giết chết sớm thì sẽ không yên tâm.
Hiện giờ Tô Minh muốn nộp mạng, chủ động khiêu chiến thì tất nhiên bà ta sẽ không từ chối.

Kể cả Tò Minh là thần thì cũng
phải chết trong tay mình.
Bà ta vốn tưởng rằng Lâm Chân Võ đứng về phía Tô Minh nên trong thời gian ngắn không có cơ hội giết Tô Minh, nhưng không thể ngờ, ha ha…
“Viện trưởng! Chuyện này…”, mấy lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ đứng bên cạnh Lâm Chân Võ nhỏ giọng nhắc nhở: “Có nên ngăn lại không? Tô Minh xốc nổi quá”.
Lâm Chân Võ khẽ chau mày, định nói gì nhưng lại thôi.
Nhưng cùng lúc, Tô Minh đã quay đầu nhìn về phía Lãm Chân
Võ: “Tôi nắm chắc! Xin viện trưởng hãy tin tôi”.
Chuyện này…
Lâm Chân Võ lại trầm ngầm!
Tin? Tin thế nào đây?
Một cánh giới bán bộ hóa thần đối đầu với cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ? Rốt cuộc là lấy cái gì để tin đây?
Huống hồ, Trần Thanh Minh ở cảnh giới Thòng Thiên hậu kỳ không chỉ đơn giản như vậy, bà ta còn rất nhiều chiêu bài.

Tô Minh căn bản không hiểu sự
khủng khiếp của bà ta.
Nhưng cuối cùng Lâm Chân võ vân gật đâu đồng ý.
“Ông nội!”, Lâm Thanh Loan như sắp khóc, cô ta muốn nói gì nhưng bị Lâm Chân Võ khoát tay ngăn lại.
“Để cậu ta cảm nhận một chút thực lực của Trần Thanh Minh cũng tốt.

Cậu nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tự tin quá mức, đúng là nên chịu chút đả kích, như vậy mới có thể phát triển hơn nữa”.
Lâm Chân Võ thầm nghĩ, đây là tính toán của ông ta.
Còn về an toàn của Tô Minh thì…
Hừm…
Chương 696: Đáng sợ nhất là không biết mình là ai
Thật sự đến lúc sinh tử, ông ta ra tay cứu Tô Minh là được.

Nếu đã trở mặt với Trần Thanh Minh rồi, bà ta cũng ngang nhiên chối cãi thì Lâm Chân Võ cũng có thể như thế.
Khi thấy Lâm Chân Võ gật đầu thì con ngươi của tất cả mọi người ở đây như sắp rơi ra ngoài.
VVhat?

Lâm Chân Võ thật sự đồng ý rồi sao? Đùa gì vậy?
Lẽ nào Lâm Chân Võ thật sự cảm thấy Tô Minh có cơ hội thắng sao? Không, phải là có cơ hội sống sót sao?
Tò Minh điên rồi, Lâm Chân Võ cũng điên theo sao?
“Con người đáng sợ nhất là không biết mình là ai”, Tống Kình Thương cách đó không xa lấm bấm.
Hắn ta vốn coi Tô Minh là đối thủ nhưng lúc này lại không có suy nghĩ đó.
Tò Minh chết chắc rồi!
Kể cả không chết thì một kẻ
ngốc không biết mình là ai, tự tin một cách mù quáng thì cũng chẳng có tiền đồ gì, cũng không xứng đáng làm đối thủ của mình.
“Bà già vò liêm sỉ! Mời! Tòi mời bà đi chết đây!”, một giây sau, Tò Minh giơ tay ra làm tư thế mời.
Thoạt nhìn Tô Minh rất bình tĩnh nhưng tận sâu ánh mắt là sát ý ngút trời.
Sau đó, Trần Thanh Minh vừa gật đầu thì Tô Minh đã ra tay không do dự gì, không cho bà ta cơ hội ra tay trước.
“Bụp! , không chí ra tay mà Tò Minh còn dùng cả thiên hỏa hỏa độc.
Anh muốn giết chết Trần Thanh Minh mà không hề che giấu động cơ.
Tô Minh dùng đến thiên hỏa hỏa độc.
Thiên hỏa hỏa độc có thế giết cảnh giới Động Hư trong chớp mắt, còn đối với tu giả võ đạo vừa mới bước vào cảnh giới Thông Thiên cũng có đủ sức uy hiếp.
Nhưng Trần Thanh Minh thuộc cảnh giới Thòng Thiên
hậu kỳ thật sự.
Vì vậy thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với bà ta.
Nhưng tại sao Tô Minh vẫn dùng? Thứ nhất, anh vốn dĩ đạt đến thực lực này, thiên hỏa hỏa độc trong tay cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng không thể lãng phí.
Thứ hai và cũng là điểm quan trọng nhất.

Mặc dù thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với Trần Thanh Minh nhưng nếu tấn công đột ngột thì vẫn có thể khiến bà ta bị thất thủ trong lúc chưa chuẩn bị
trước.

Vậy thì biết đâu Tô Minh có thể làm thay đổi kết quả.
Quả nhiên, thiên hỏa hỏa độc tấn công đột ngột, sắc mặt Trần Thanh Minh khẽ biến đổi.
Nhanh quá!
Bởi vì Tò Minh dùng đến quy luật không gian, lại không báo trước, dường như không cho người khác thời gian suy nghĩ nên khi thiên hỏa hỏa độc đến trước mặt thì bà ta liền giơ tay áo lên vung cao một cái.
“Xoẹt!”, một cơn lốc bổ nhào về phía thiên hỏa hỏa độc.

Đồng thời bà ta nghiêng người
một cái.
Chỉ hai động tác đơn giản mà bà ta đã khóa chặt được thiên hỏa hỏa độc, thực lực được phát huy hết sức.
“Độc? Hiểm độc tiểu đạo mà thôi!”, Trần Thanh Minh khinh bỉ, nói.
Tô Minh không thèm quan tâm.
“Thiên Vẫn Kiếm!”, trong lúc Trần Thanh Minh dùng lốc xoáy để chặn lại thiên hỏa hỏa độc thì Tô Minh nắm chắc thời cơ, anh ra tay vung kiếm lên.
13 triệu kg sức mạnh thuần túy!
Quy luật không gian!
Ngưng tụ sức mạnh!
Kiếm ý cấp bậc linh động!
Quá mạnh!
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, mà chính là trong không gian ba đường kiếm ý ở mục thứ tư của cầu Linh Võ thì Tô Minh đã lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, từ đó có thu hoạch rất lớn.
Ý cảnh của gió!
Ỹ cảnh của mây!
Anh đã coi như bước vào nhập mòn rồi!
Lúc này ý cảnh của gió và ý cảnh của mây đã được anh hòa vào trong Đoạn Lân kiếm.
Kiếm quang lao về trước, khí tức ngút trời bao trùm khắp noi.
Nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn thấy những tầng mây chồng chéo trong kiếm quang đó.

Có gió bão đang gào thét, dần dần hình thành lên lốc tố bao trùm khắp nơi.
Trong kiếm quang hình
thành nên không gian, trong không gian chứa đựng gió và mây.
Tâng mây và lốc xoáy mang đến mùi vị hủy diệt, mạnh đến nỗi không tưởng.

Cuối cùng, mùi hủy diệt đó hình thành nên chữ ‘Vẫn’.
Gió màu xanh!
Mây màu bạc!
Màu xanh và màu bạc quấn lấy nhau bao trùm khắp đất trời, kiếm quang tản ra từ trong ra ngoài.
Nhất thời, kiếm quang mà
Tô Minh đánh ra hình thành nên ánh sáng duy nhất, ánh sáng đan xen giữa màu xanh và màu bạc bao trùm toàn bộ không gian.
Lúc kiếm quang lao về trước như cuốn bay mọi thứ.
Những nơi nó đi qua chỉ còn lại vẻ hồn độn.
Những nơi nó đi qua, tất cả đều trở thành hư vò mà trước nay chưa từng có.
Kiếm trong tay của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bắt đầu gãy tan, đặc biệt là kiếm tu, cả những tu giả võ đạo có thực lực không đủ mạnh như bị rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Hai mắt họ đỏ ửng, dường như rơi vào nhập ma, mất đi lý trí và tư duy.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK