Trong hư không cách đó hơn một ngàn dặm.
“Nhiếp hoàng hậu, tôi đến rồi đây, phải chăng nên giải độc cho Vũ Vân?”, Tô Minh mỉm cười và nói.
Chất độc trong người Phong Vũ Vân đã sắp được mười ngày rồi.
Nếu như còn không giải thì e rằng tính mạng của Phong Vũ Vân sẽ thật sự không thể giữ được.
“Giao thanh kiếm Ma La đó của cậu ra đây thì tôi sẽ giao thuốc giải độc cho cậu, thế nào hả?”, Nhiếp Thanh Cầm giơ tay lên, trong tay cầm một mình nhỏ màu trắng đục.
“Không có thế nào cả!”, Tô Minh không cần suy nghĩ đã từ chối ngay.
Lừa thằng ngốc sao?
Nhiếp Thanh Cầm bà cứ nói thẳng là muốn Tô Minh tôi giơ tay đầu hàng, mặc cho bà muốn chém muốn giết gì cũng được thì bà mới giao thuốc giải ra cho rồi.
Tô Minh không cần suy nghĩ cũng biết, nếu như anh thật sự làm theo lời của Nhiếp Thanh Cầm thì bà ta cũng không thể nào giao thuốc giải ra, mà ngược lại, bản thân còn bị rơi vào tay của Nhiếp Thanh Cầm, mặc bà ta quyết định sống chết.
Vì vậy, Tô Minh nói Nhiếp Thanh Cầm giao thuốc giải ra cũng chỉ là nói cho có vậy thôi, không hi vọng Nhiếp Thanh Cầm thật sự sẽ giao ra thuốc giải. Nếu muốn Nhiếp Thanh Cầm giao thuốc giải và cả hồn thảo thì phải giết chết bà ta.
Giết chết người phụ nữ này thì chuyện gì cũng trở nên dễ dàng.
“Mới đó mà đã muốn đánh giết rồi sao?”, Nhiếp Thanh Cầm cười thâm thúy hơn rồi nói: “Cậu thanh niên, nôn nóng quá rồi đấy!”
Tô Minh vừa mới có ý nghĩ muốn giết bà ta thì Nhiếp Thanh Cầm đã cảm nhận được ngay.
Bà ta giơ tay lên và nói: “Bốn lão Viên Nha, nào, nếu như cậu Tô đã không thể đợi được nữa thì các ông hãy cùng chơi đùa với cậu ta đi!”
Ánh mắt Nhiếp Thanh Cầm thoáng nét cười.
Giống như một người xem kịch ngồi ở trên cao vời vợi, kiểm soát được cả thế gian.
Tô Minh đến thì mọi chuyện đã được định sẵn rồi.
Đối với Nhiếp Thanh Cầm mà nói thì khác biệt chỉ nằm ở việc lúc nào Tô Minh sẽ chết? Chết như thế nào? Chỉ vậy mà thôi.
“Vâng!”, ngay lập tức, bốn bóng người liền chui ra từ trong lát cắt hư không giống như những người giấy, vô cùng kỳ lạ. Cả bốn người đều rất già nhưng khí tức trên người lại không hề yếu ớt mà ngược lại còn khiến người khác có cảm giác rất mạnh mẽ, điên cuồng, cứ như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Bốn người họ vừa xuất hiện thì liền vây chặt lấy Tô Minh giống như những linh hồn.
Không có tiếng động cũng không có động tĩnh gì.
Kỳ lạ đến bất thường!
Nhìn kỹ thì thấy dường như chân của bốn ông lão này đều không chạm đất.
“Bốn lão Viên Nha?”, ở cách đó không xa, mặt của Phong Vũ Vân đã biến sắc, cơ thể mỏng manh run lên bần bật, kinh ngạc đến ngây ra.
Sao Bốn lão Viên Nha lại nghe theo lệnh của Nhiếp Thanh Cầm?
Danh Sách Chương: