Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chưởng ấn vỡ tan.

Nhưng cùng lúc đó, sắc tím đầy trời, sấm sét dày đặc giống như một bàn tay che trời, một chưởng ấn vĩ đại, trong chớp mắt chấn động thành một cơn mưa chân khí màu tím.

Rơi lất phất.

“Cậu”, Từ Thu Nhạn thực sự có loại cảm giác như bị ném vào một thế giới ác mộng.

Đại chiêu- lá bài tẩy của bà ta, còn là chủ động đánh ra ‘tử đài ấn’, cứ như vậy bị ngăn cản lại rồi?!!!
Đùa giỡn gì vậy?
Tâm cảnh của Từ Thu Nhạn khá Ổn định, dẫu sao cũng là một cường giả kỳ cựu, còn có gian khố nào chưa từng trải qua? Nhưng lúc này tinh thần của bà ta đã lay động đến gần như tan nát.

Không thể chấp nhận nổi.

Đến lúc này, bà ta mới chợt hiếu ra tại sao con gái mình lại phải xé lá bùa Thần Thường.

Lộ sảnh ba tầng, bao gồm cả đám đòng trên đường Thiên Đường Ngục đang sử dụng đá khí tức để quan sát trận đấu, tâm trạng vào lúc này cũng không quá khác biệt so với Từ Thu Nhạn?!
Thiên tài, Thiên Đường Ngục không phải là không có.

Thậm chí khoảng thời gian gần đây, Thiên Đường Ngục có không ít yêu nghiệt siêu cấp từ các tầng võ khác ghé tới.

Yêu nghiệt đông đúc đầy đường lớn.


Nhưng yêu nghiệt có đủ sức
đế dê dàng chống lại một chiêu huy động toàn lực của Từ Thu Nhạn lại không có!
Tò Minh là người đầu tiên.

“Cậu cùng Thần Thường Mòn có”, Từ Thu Nhạn muốn nói gì đó, bà ta muốn cùng anh giảng hòa, thân là cường giả lão luyện, có thể kéo dài tuổi thọ trên một ngàn năm, cũng không đơn giản như vậy, thể diện thì đã thế nào, cũng không quan trọng bằng tính mạng, vào khoảnh khắc đại chiêu của bản thân dễ dàng bị Tô Minh chặn lại, bà ta liền có một dự cảm chẳng lành cũng không muốn tiếp tục đối kháng nữa.

Điều mà bà ta muốn nói cùng Tô Minh chính là “cậu có sự hiểu lầm với Thần Thường Môn”.

Tuy vậy.

Từ Thu Nhạn hoàn toàn không có cơ hội nói hết câu.

“Hừ, bà đã ở tuổi này rồi còn ấu trĩ như vậy? Tôi muốn giết chết bà”, Tô Minh nâng tay, duỗi ra ngón trỏ, đưa đến bên miệng thổi một hơi.

Sau đó.

“Quy vu trần ai! Quy vu trần ai! Quy vu trần ai!!!”
Tàn bạo.

Giống như một bạo quân, anh giơ tay liền liên tục đánh ra chiêu “quy vu trần ai”.

Một chiêu “quy vu trần ai” có thế không phân cao thấp với con át chủ bài mạnh nhất của Từ Thu Nhạn.

Vậy chuồi liên hoàn mười quyền “quy vu trần ai” sẽ khủng bố đến mức nào.

Mười cú đấm được tung ra.

Đất trời rung chuyến.

Ngay cả tầng võ Thiên
Đường Ngục cũng có chút run lên cầm cập.

Con ngươi của Từ Thu Nhạn như muốn nứt toác!
Trong đầu bà ta ong ong, giống như bị núi đá va đập vào vậy.

Nỗi sợ hãi vô bờ bến, giống như vò số móng vuốt tóm chặt lấy tay của bà ta, sống chết túm lấy bà ta, khiến bà ta vô phương trốn thoát, bị nhấn chìm trong biến cả sợ hãi, như sắp nghẹt thở.

Tiêu Nhã, Ngụy Vận Hoa cùng Trân Vân và những người
khác cũng run rẩy kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt.

Mười quyền này của Tô Minh cùng xoay múa, quả thực như một lần nữa làm mới cách nhìn nhận của tất cả mọi người về võ đạo.

Trước không nói đến việc liệu một quyền ‘quy vu trần ai’ kia có phải là chiêu số mạnh của Tò Minh hay không, nhưng với chưởng ấn như vậy, một quyền đã tiêu tốn một lượng chân khí khổng lồ đi?
Loại tiêu hao khác biệt về đẳng cấp này cho dù là cường giả cảnh giới Chân hoàng chân
chính thì liên tục thi triến ba lần cũng phải trầy trật?

Mà Tò Minh.

Cộng thêm cả một quyền trước đó, một hơi liền tung ra mười một quyền?
Bạn tưởng rằng mình đang uống nước sao?
Hơn nữa, điều tương đối dọa người là, chỉ cần là tu giả võ đạo có chút năng lực nhìn nhận cùng cảm nhận đều có thể nhận ra mười quyền cùng múa này của Tò Minh, uy lực của mỗi một quyền sau căn bản không hề thua kém so vời quyền trước đó,
mà ngược lại còn ấn chứa nguồn sức mạnh càng ngang tàng hơn.

Giống như nhìn thấy quỷ vậy.

“Cứu tôi!”, Từ Thu Nhạn rít lên một tiếng.

Tuyệt vọng đến cùng cực.

Sợ hãi đến mức gần như xụi xuống.

Còn chiến đấu như thế nào đây?
Mấy người Ngụy Vận Hoa cùng Trân Vân bất giác muốn
cứu trợ.

Cho dù bọn họ ra tay, chắc chắn có thể cứu được Từ Thu Nhạn, nhưng dù như vậy, nếu không xử lý tốt bản thân còn bị thương.

Nhưng cũng đáng giá.

Dù cùng bà ta không hòa hợp, nhưng suy cho cùng vẫn là người của Thần Thường Môn.

Đồng môn, có thế không cứu sao?
Ngoài ra, nếu Từ Thu Nhạn chết, sức mạnh tổng thể của Thần Thường Môn cũng sẽ suy
giám.

Tuy nhiên.

Đúng lúc này.

“Bà ta chết vẫn chưa hết tội!”, Tiêu Nhã lại nói!!!
Hoàn toàn không ngờ tới.

Tiêu Nhã lại không đồng ý cứu Từ Thu Nhạn?
Tại sao?
Phải biết rằng, tính cách Tiêu Nhã tàn bạo, khát máu nhưng cũng là người bao che khuyết điểm.

Thòng thường, không cần nói đến là tồn tại của trưởng lão nội môn, cho dù là một đệ tử ngoại mòn của Thần Thường Mòn, nếu bị người khác đánh giết, tại Thiên Đường Ngục, Tiêu Nhã cũng sẽ phát ra mệnh lệnh, phải báo thù đối phương.

Chính vì tính cách này mà vài tháng nay, tại cảnh giới Thiên Đường Ngục đã không mấy người dám khiêu khích Thần Thường Mòn nữa.

Không thể hiểu nối!

Làm thế nào cũng không thể lý giải được.

Nhưng Tiêu Nhã vẫn rất có uy vọng.

Cô ta vừa mở lời, mấy người Ngụy Vận Hoa, Trần Vân đều cưỡng ép đè nén xúc động muốn lao lên cứu người.

“Chọc ghẹo đến người đàn ông của Tiêu Nhã, chết đã là may mắn của bà, nếu không chết, tôi cũng sẽ khiến bà sống không bằng chết”, Tiêu Nhã lấm bấm một mình.

Trong lòng cô ta, Thần Thường Môn cũng không thể sánh bằng Tò Minh.

Còn xa mới có thể sánh
bằng.

Cô ta biết rằng vào lúc này không cho phép nhóm người Ngụy Vận Hoa cứu mạng Từ Thu Nhạn là điều mà thân là môn chủ của Thần Thường Môn không nên làm, thậm chí, điểm này sẽ tạo thành bất mãn của kẻ trên người dưới trong Thần Thường Mòn với bản thân, mà uy tín cò ta đã gắng sức gây dựng trong khoảng thời gian qua không cẩn thận cũng sẽ vì việc này mà trực tiếp trở thành bọt biến.

Nhưng cô ta không quan tâm.

Tất cả đều không quan trọng bằng Tò Minh.

Nói thật, lúc đó, khi ký ức nữ đế của tiền kiếp ập tới, thần hồn kiếp này của cô ta sao có thể chống lại được? Cách biệt mười vạn tám trăm dặm.

Thông thường, cô ta không có dũng khí chống lại.

Mà là chủ động nghênh đón.

Nhưng cò ta liều mạng phải chống lại ký ức tiền kiếp, chiến đấu đến cùng, tại sao? Không phải là vì có Tô Minh ủng hộ bản thân sao?
Nếu ký ức kiếp này thất bại, bị ký ức tiền kiếp nuốt chửng, vậy sẽ quên mất Tò Minh, thậm chí để chặt đứt chấp niệm còn có thể hại chết Tô Minh.

Cò ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra!
Bởi vậy, cò ta vẫn luôn tận sức chiến đấu với hồi ức kiếp trước.

Mới có điều nhiệm màu trong tương lai.

“Không hổ là người đàn ông của Tiêu Nhã tôi!!!”, Tiêu Nhã lúc này đứng đó, kích động tới mức muốn hét thành tiếng, muốn cao
giọng cười lên, cô ta hận không thể lao tới hôn Tô Minh vài cái mãnh liệt.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK