Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh thôi suy nghĩ.

Bắt đầu liên tục dung hòa dần dần, lĩnh ngộ Quyết Chữ Hưu từng chút một.

Cùng lúc đó, anh vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm chữ Hưu khổng lồ trên bầu trời cao, cứ có cảm giác mình nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm thế này khiến cơ thể và tinh thần ngày càng tĩnh lặng lại, ngưng đọng, sáng suốt.

Bấy giờ.

Bên ngoài.

“Rắc!”

Lại là một âm thanh vang vọng.

Vương Thạch Hỗn Độn xuất hiện một khe nứt.

Cuối cùng thì sắc mặt Đế Côn Đằng cũng trắng bệch như tờ giấy.


Vương Thạch Hỗn Độn liên tục ngăn cản bốn chỉ ấn của Quan Khuynh Thành.

Bây giờ rốt cuộc cũng không thể gắng gượng thêm được nữa.

Trên thực tế Đế Côn Đằng đã muốn bỏ chạy rồi nhưng hắn ta lại nhận ra sát ý của Quan Khuynh Thành dành cho mình.

Không thể chạy thoát.

Hơn nữa, sau khi ngẫm lại thân phận đối phương, có lẽ chính là thành viên của dòng họ đó, hơn nữa xác suất rất cao cô ấy là dòng chính thì thì hắn ta lại có cảm giác muốn tự tử.

Nếu biết lần này đến thế giới Đại Thiên sẽ gặp phải chuyện thế này, hắn ta có chết cũng không đến.

Tất nhiên bây giờ thì hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.

“Làm hòa được không? Tôi có thể bồi thường, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi”, giọng Đế Côn Đằng đầy vẻ cầu xin.


Hắn ta đang muốn nhận thua.

Nhận mình không bằng người.

Hắn ta vừa lên tiếng thì rất nhiều người bên dưới lại bắt đầu rung động.

Cả một người rất mạnh của bộ tộc Đế Côn đến từ vực Hỗn Độn cũng sợ hãi.

Cô gái xinh đẹp như vừa bước ra từ trong tranh này rốt cuộc là ai?

Thế này thì khủng bố hơi quá rồi đấy?

Quan trọng là cô ấy còn tự nhận mình là người của Tô Minh.

Đúng là hâm mộ Tô Minh đến đỏ cả mắt mà!

Xinh đẹp thôi không nói, lại còn yêu nghiệt đến mức này?

Có còn thiên lý nữa không?

Nhìn lại sắc mặt của Phượng Nguyên, trông cứ như vừa ăn phải phân vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK