Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Buồn cười lắm hả? Chắc thế đó”, Tô Minh nhún vai.
Sau đó, anh nghiêm mặt.
Khí thế trên người chợt thay đổi.
Hủy diệt, vắng lặng, hiu quạnh, thê lương, mai một.
Cuối cùng là quy về trần ai!
Thoáng chốc, toàn bộ vị trí
nơi Linh Võ Thành, tâm hành
tinh chấn động, không gian không ngừng dao động, lần lượt phá hủy hư không.
Đầu óc của hàng chục triệu tu giả võ đạo có mặt ở đây chợt cứng lại!
Tiếng hít thở, nhịp tim cũng ngừng lại!
Bánh răng vận chuyển của mọi sự sống trên thế gian như dừng lại trong giây phút này!
Sắc mặt bà lão họ Ngụy chợt thay đổi hẳn, bà ta biết khí thế tĩnh lặng, mọi thứ đều quy về trần ai này đến từ Tô Minh, là Tò Minh giở trò gì đó.
nhưng chẳng hiểu sao lại không thể điều khiển được tâm trạng và cảm xúc của mình.


Lúc này, bà ta thế mà không nhấc nổi một chút ý chí chiến đấu nào, chân khí vừa khôi phục được chút trong cơ thể cũng đọng lại, đan điền thì chìm vào ngủ say.
Đây, đây, đây thật là đáng sợ!
Hơn nữa, ngay cả hoa văn xoay tròn và lưu động trên pháp thân Chân Vương cũng ngừng lại.
“Khốn kiếp! Đây rốt cuộc là tà pháp gì?”, bà lão họ Ngụy
hoảng sợ, sợ run cả người.

Đời này, bà ta đã sống cả mấy ngàn năm, cũng coi như tay già đời, chuyện gì mà chưa gặp? Nhưng cảnh tượng trước mặt lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tưởng của bà ta, là một điều chưa từng gặp! Người mà, cái gì mình không biết sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi!
“Quy về trần ai”, lúc này, Tô Minh mở miệng, bình tĩnh nói ra bốn chữ.
Cùng lúc đó.
Anh cũng đấm ra một quyền.
Một quyền ấy không phát ra tiếng vang nào, thậm chí còn không có dao động của chân khí.
Nhưng nó lại khiến người ta có cảm giác không gì cản nổi, giống như một đấm của thiên thần.
Một quyền ấy kéo theo sự tĩnh lặng, quy về trần ai, quét ngang vòm trời hệt như một ngòi sao băng!
Sau đó, đấm thẳng lên pháp thân Chân Vương của bà lão họ Ngụy.
Hai bên vừa đụng vào nhau.
Pháp thân Chân Vương kia của bà ta lập tức hóa thành bột mịn.
Đừng nói cản, quả thật giống như là xắt đậu hũ.
Yếu đến nỗi khó có thể tin.
“Không!”, bà lão họ Ngụy tuyệt vọng, sợ hãi hét khàn cả giọng.
Có ích sao?
Đương nhiên chẳng ích gì.
Trong tiếng gào hét của bà lão họ Ngụy, một quyền đó tiếp tục đánh thẳng lên người bà ta.
Bà ta tựa như một chiếc cốc thủy tinh rớt xuống đất.
Bể thành từng mảnh.
Cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Bà lão họ Ngụy cả mấy ngàn tuổi, một Chân Vương trung kỳ, một cao thủ đứng đầu của đại lục Thanh Huyền, cứ thế mà chết!
Chết trong tay một thanh niên hơn 20 tuổi có cảnh giới Động Hư sơ kỳ.

“Chết rồi?”, đám người Lâm Chân Võ ngơ ngác, chỉ cảm thấy
như đang nằm mơ.
Bà lão họ Ngụy cứ thế mà chết rồi?
Ngay cả góc áo cũng không đế lại?
“Cậu ta còn là người sao?”, Lâm Chân Võ thì thào.

Theo lý, đệ tử học viện Linh Võ càng yêu nghiệt thì đương nhiên càng tốt.

Nhưng biến thái quá như này lại khiến ông ta hơi lo lắng.
“ực”, Mạnh Lăng nuốt nước miếng, run lấy bẩy.

Hắn bỗng dưng nhớ tới lúc mình đấu với Tô Minh, chắc Tô Minh cũng chưa phát huy ra một phần trăm
thực lực quá?
Nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi.
Bấy giờ, ánh mắt Tô Minh quét về phía Hoàng Linh Viện.
Á!
Một sóng dao động nhỏ như kim châm đánh lên người Hoàng Linh Viện.
“Mày mày mày đã làm gì?”, Hoàng Linh Viện xụi lơ dưới đất, sợ tới mức trái tim như nổ tung, run bần bật, lắp bắp nói.
“Tăng độ mần cảm của cô
lên gấp 10 lần, có vậy, cô mới hưởng thụ được một cái chết tàn nhẫn tuyệt vọng nhất”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Tòi nói là giữ lời”.
Hoàng Linh Viện sợ hãi suýt ngất, lại bị khí thế trên người Tỏ Minh bao phủ, đánh tỉnh.
Kế tiếp.
Dưới đòi mắt của mọi người.
Một cuộc tra tấn dài đến 10 phút chợt diễn ra.
Cực kỳ chấn động!
Tô Minh giống như một nghệ sĩ.
10 phút sau, Hoàng Linh Viện chết.

“Anh Mạnh”, giữa bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh nhìn về phía Mạnh Lăng, nói.
“Anh Tô”, Mạnh Lăng run rẩy, bị Tô Minh gọi tên mà toát mồ hôi lạnh.
“Tôi muốn tiễn anh xuống suối vàng”, Tò Minh nói.
Anh vừa nói xong, xung quanh càng trở nên yên tĩnh.
“Tại, tại sao?”, Mạnh Lăng cứng người, hoảng sợ lạc cả giọng.
“Vốn, anh chỉ muốn thách đấu tôi, dạy cho tôi một bài học”, Tò Mình chầm rì rì nói: “Vì thế nên khi đánh nhau, tôi đã cố gắng giảm sức mạnh của mình xuống để không giết chết anh”.
Tò Minh khẽ cười: “Nhưng, sau khi anh thua, cơn giận dữ và lòng ghen tỵ của anh khiến anh nảy ra sát khí với tôi.

Mà nó trở nên càng nồng hơn khi Hoàng Linh Viện đứng ra, ném bùa lõi tầng võ đạo về phía tôi!”
“Tòi…”, Mạnh Lăng muốn
biện giải.
“Khỏi giải thích, cảm xúc của anh thay đối, thậm chí là xuất hiện sát khí là chuyện bình thường, tôi hiểu”, Tô Minh ngắt lời Mạnh Lăng, nụ cười trên mặt càng trở nên lạnh nhạt: “Có điều, tôi hiếu nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho anh”.
Anh vừa nói xong, lại bỗng dưng đấm ra một quyền.
‘Không’, Mạnh Lăng hét lên một cách tuyệt vọng, nhưng tiếc thay, nó không có ích gì.
Dưới cú đấm ‘trở về cát bụi’, hắn thậm chí còn không có cơ
hội để trốn tránh.
Chết!
Mạnh Lăng đã chết.
Tò Minh lại nhìn về phía Hứa Như Ý.
Vào giây phút đó, Hứa Như Ý cảm thấy xương cốt băng lạnh: “Đồ… đồ khốn, không lẽ đến tôi anh cũng giết?”
“Giết cô cũng chỉ vô nghĩa, tôi chỉ muốn nói với cò rằng, lần sau muốn báo thù nữa thì phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không, tôi sẽ vẫn đánh vào mòng cò đấy”, Tò Minh đùa cợt nói.
“Anh…”, Hứa Như Ý thở thào nhẹ nhõm nhưng tự nhiên lại cảm thấy mòng mình rất đau.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK