Mục lục
Đỉnh Cấp Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Tô, tôi đã phục rồi, thật sự đã phục rồi, anh đúng thật không hổ là đệ tử của lão Diễm”, Ngô Lũng ở bên cạnh phấn khích đến mức giọng nói cũng thay đổi.

Trong lúc Ngô Lũng nói.

Thì Tô Minh lại uống tiếp một ly rượu nữa.

Rồi tiện tay bốc một miếng thịt thần thú đã nấu chín, vừa uống rượu vừa ăn thịt, thật sự rất đã.

Nhưng những người khác trong cùng bàn thì lại nhích khóe môi, hơi thở run run, trong đầu tất cả bọn họ đều chỉ có một câu hỏi, đó là người thanh niên tầm mười ngàn năm tuổi này thật sự là con người hay sao?


Mẹ nó!

Lúc nãy đã uống một mạch sáu ly rượu Tiên Mộng rồi, bây giờ lại còn tiếp tục uống rượu, ăn thịt hả? Còn rót đầy cho mình nữa chứ.

Là rượu tiên hay là rượu thánh hả?

Trên thực tế, Tô Minh không phải là tiên rượu cũng chẳng phải là thánh rượu, chủ yếu là vì anh có cơ thể mạnh không gì bì nổi, cộng thêm việc có kho tàng huyết mạch nữa, hễ là thứ có thể uống, ăn được thì đến rồng cũng phải sợ chứ nói gì đến chút rượu Tiên Mộng này.

Nói ra thì mùi vị của loại rượu Tiên Mộng này rất được, hơn nữa, uống vào còn có thể gia tăng tiên nguyên, thứ tốt như thế nên Tô Minh rất thích.

“Tửu lượng của cậu Tô tốt thật, tôi là Đồ Vô Mệnh, cạn ly nào”. Lúc này, một người đàn ông mặc áo đen, da dẻ rất trắng, khá có khí chất mỉm cười và nói, anh ta nâng ly rượu lên, chúc rượu Tô Minh.

Tô Minh cũng nể mặt, anh cũng cầm ly rượu lên và uống.


Mắt những người còn lại trong bàn đều sáng lên.

“Cậu Tô, anh có thể diện thật, đến cả Đồ Vô Mệnh mà phải chủ động uống rượu với anh”. Ngô Lũng nói với vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ: “Đồ Vô Mệnh đó là một trong những nhân vật dẫn quân trẻ của Chúng Sinh các, sư phụ của anh ta là lão Ngụy, lão Ngụy cũng là thái thượng trưởng lão, hơn nữa, xếp hạng cũng rất cao, không thua kém lão Diễm là mấy, Đồ Vô Mệnh này là đệ tử ruột của lão Ngụy”.

Sau khi Đồ Vô Mệnh chúc rượu Tô Minh thì những thiên tài khác trong bàn cũng chủ động uống rượu với Tô Minh, thái độ ai cũng trở nên rất thân thiện.

Thái độ thay đổi rất nhanh.

Tiếp theo đó là uống rượu và ăn thịt.

Khoảng mấy tuần hương trôi qua.


“Tất cả im lặng nào, cũng nên bàn chuyện chính rồi”. Đột nhiên, có người lên tiếng, là một cô gái, cô gái năm nay hơn mười bảy triệu tuổi, mặc chiếc váy dài màu tím đỏ, điều khá đặc biệt là, cô ta không để tóc dài như những cô gái bình thường khác mà để đầu trọc, hơn nữa, trên trán còn có vết bớt chu tước màu đen sống động như thật. Nhìn là biết dấu vết đó không phải sau này mới có mà là bẩm sinh, cô gái có làn da bánh mật khỏe khoắn, khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan tinh tế, có thể nói là một người đẹp. Có điều, khí chất của cô ta có hơi hung dữ, hoặc cũng có thể nói là khá nhiều sát khí, gần như có thể chắc chắn, cô gái này rất khát máu, cộng thêm đôi môi đỏ đó nữa, tự nhiên khiến người ta có cảm giác run sợ và khủng hoảng.

Đương nhiên, thứ đáng chú ý nhất phải nói đến thực lực của cô ta, không ngờ lại là cảnh giới Hồng Mông tầng bốn.

Phải biết rằng, đến cả Đồ Vô Mệnh cũng chỉ là cảnh giới Hồng Mông tầng ba thôi, cô gái này còn cao hơn một tầng so với Đồ Vô Mệnh.

“Cô ta là Hồng Nhàn, là cháu gái độc nhất của lão Hồng. Lão Hồng cũng là thái thượng trưởng lão, xếp hạng cũng rất cao, thậm chí lão Hồng còn là một trong số ít những người trong Chúng Sinh các có thể đường đường chính chính giao đấu với lão Diễm cả trăm chiêu mà không bị đánh bại. Từ nhỏ Hồng Nhàn đã lớn lên trong Chúng Sinh các, hơn nữa, cô ta còn là người trẻ duy nhất của Chúng Sinh các từng vào sát đạo bàn và sống sót trở ra, cô ta cũng là số hiếm những người chọn con đường giết chóc nhưng vẫn không bị nhập ma, tính khí cô ta không tốt, vui buồn thất thường, thực lực cực kỳ mạnh, tuyệt đối đừng động chạm đến cô ta”. Ngô Lũng giới thiệu về cô gái đó với Tô Minh bằng giọng cực kỳ nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK