Còn khóa chặt là đòn chí mạng.
Bởi vì, thoạt nhìn bia Huyền Diệu là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm nhưng trên thực tế nó còn mạnh hơn Chí Bảo Hỗn Độn thông thường mấy ngàn lần.
Có thể thấy rõ, đám Nguyên Chấp bị bia Huyền Diệu khóa chặt, thân pháp vốn định thi triển để bỏ chạy nhưng giờ bị khóa hết lại.
“Nghỉ! Vạn thế giai hưu!”, Tô Minh biết, bia Huyền Diệu đã khóa chặt đám Nguyên Chấp nhưng chắc chắn không thể kiên trì quá lâu. Nếu không thì bia Huyền Diệu đã vô địch rồi? Có thể khóa chặt được đám lão quái vật ở cấp bậc Đại Đế trung vị cũng là kỳ tích nghịch thiên lắm rồi, cũng là trợ giúp quá lớn, có ý nghĩa quyết định cho Tô Minh là đủ rồi.
Chớp mắt, chữ ‘Hưu’ lại đứng sừng sững ở phía chân trời.
Bầu trời như biến thành màu máu.
Sát ý và sự hủy diệt như bao trùm cả nhà họ Nguyên.
Sắc mặt đám Nguyên Chấp trắng bệch như sắp ngạt thở. Ông ta theo bản năng ngẩng đầu lên, điên cuồng giãy dụa thiêu đốt huyết mạch, định thoát khỏi bia Huyền Diệu.
Chỉ tầm một hơi thở, quả nhiên họ đã thoát khỏi bia Huyền Diệu.
Bia Huyền Diệu cũng chỉ khóa được mười mấy người này trong vòng một hơi thở.
“Tôi vốn không có ý giết người cướp của, nhưng lại có những kẻ tự nộp mạng”, Tô Minh cười nói.
Cứ như vậy, dường như tài nguyên võ đạo của Tô Minh dùng không bao giờ hết.
Anh có thể coi là giàu nứt đố đổ vách về tài nguyên võ đạo rồi.
“Anh à!”, Tô Ly run rẩy, cũng không biết là do kích động hay do đờ đẫn. Cô biết anh mình là người lợi hại nhất trên đời nhưng không ngờ cô vẫn đánh giá thấp người anh này.
“Con bé ngốc này!”, Tô Minh cười, nói. Vừa định giơ tay xoa nhẹ lên mặt Tô Ly, vì từ nhỏ anh thích làm thế. Đột nhiên lúc này…
Sắc mặt Tô Minh biến đổi dữ dội.
Là sự kinh hoàng.
Không dám tin!
Phẫn nộ vô cùng!
Đúng lúc này…
“Phụt!”, có thể thấy rõ ngực Tô Minh bị đâm xuyên.
Kiếm đầy máu, thiêu đốt ngọn lửa màu trắng quái dị, đâm xuyên ngực anh.
“Xoẹt!”, Tô Minh theo bản năng cúi đầu xuống, lúc này kiếm xoay một vòng như xé nát tim phổi và nội tạng trong cơ thể anh.
Cảnh tượng xuất hiện đột ngột khiến Tô Ly sợ chết khiếp, cô lo lắng như chết ngất đi, gọi thất thanh: “Anh ơi!”
Còn Tô Minh lúc này cũng tái nhợt mặt.
Anh bị thương nặng. Anh theo bản năng đẩy Tô Ly ra.
Đồng thời, tung một quyền đập về phía không gian trước mặt tưởng chừng như không có gì.
Sông núi dịch chuyển, trời đất sụp đổ, quy luật không gian như thay đổi, đã đạt đến cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.
Quyền này là do Tô Minh đánh theo bản năng.
“Phụp!”, quyền này vừa đánh ra thì không gian trước mặt Tô Minh liền xuất hiện một bóng hình hư ảo. Sau đó có một ngọn lửa màu máu như đang bị thiêu đốt đập lên quyền của Tô Minh.
Danh Sách Chương: