Tiếu Nhiễm vẫn đặt sự chú ý vào Cố Tương và Tần Viễn Chu, cho nên đến khi nhà họ Tần đi rồi, cô mới phát hiện ra Cố Nhiên không có ở đây.
Cô kéo kéo góc áo Cố Mạc, thấp giọng hỏi:”Anh Cố Nhiên đâu?”
“Đi tìm vợ rồi.” Cố Mạc thản nhiên cười nói.
“Ừm.” Tiếu Nhiễm chớp chớp mắt, “Anh ấy cứ bám dính lấy người ta. Có rảnh là lại chạy đến chỗ Giai Tuệ.”
“Đó là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.” Cố Mạc nhếch môi, “Có thể hiểu được.”
“Thế chúng ta thì sao?” Tiếu Nhiễm ôm thắt lưng Cố Mạc cười hỏi.
“Vợ chồng già.” Cố Mạc nhún vai, cười nham nhở.
“Hừ!” Tiếu Nhiễm bất mãn đẩy Cố Mạc ra, xoay người đi vào vườn hoa.
Cố Mạc đuổi theo, một tay ôm lấy Tiếu Nhiễm:”Chúng ta là thời kỳ ngọt ngào. Hận không thể dính lấy nhau từng phút từng giây hòa vào làm một. Vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng!” Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ Cố Mạc, tươi cười rạng rỡ giống anh mặt trời tháng năm.
Cố Mạc cúi đầu hôn Tiếu Nhiễm…
“Bà nội bọn họ đều đang ở đây.” Tiếu Nhiễm thẹn thùng đẩy Cố Mạc ra, sửa sang lại váy của mình.
Cô không giống anh cái hôn nào cũng điên cuồng, cứ có cơ hội là hôn.
Tuy rằng người nhà họ Tần đều đến khách sạn nghỉ ngơi, nhưng người lớn trong nhà đều đang ở đây. Hai người bọn họ ra vườn hoa hôn nhau, sẽ bị bọn họ nhìn thấy.
“Chúng ta về nhà.” Cố Mạc bế thốc Tiếu Nhiễm lên, đi về phía chiếc Maybach.
“Đừng!” Tiếu Nhiễm vỗ nhẹ Cố Mạc vài cái, tự rời đi mà không xin phép sẽ bị chê cười, “Em muốn ở lại với bà nội.”
“Không ai dám cười em!” Cố Mạc bá đạo nói, “Bà nội sẽ không tức giận nếu ngay bây giờ chúng ta đi tạo ra đứa nhỏ.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt vùi vào lòng Cố Mạc:”Tạo đứa nhỏ gì chứ? Em vẫn là đứa nhỏ mà!”
“Đã là người phụ nữ lớn của anh rồi.” Cố Mạc cười thỏa mãn nói.
“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiễm, hôm nay có ở lại đây không?” Bà nội đẩy xe lăn ra cửa, cười nói với hai người.
“Bà nội, ngày mai Tiếu Nhiễm muốn đi học. Chúng cháu về nhà.” Cố Mạc lớn tiếng nói.
“Vậy đi đường cẩn thận một chút.” Bà nội hiền lành nói.
Ngồi vào chiếc Maybach, Cố Mạc vẫy tay với bà nội, rồi lái xe đi.
“Chắc chắn bà nội đã thấy rồi.” Tiếu Nhiễm ôm hai gò má, thẹn thùng nói.
Vừa bị anh hôn đến phát hỏa!
“Xấu hổ cái gì? Đều là vợ chồng già rồi.” Cố Mạc cười xoa đầu Tiếu Nhiễm.
“Có phải ai cũng mặt dày như anh đâu?” Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ với Cố Mạc.
Cố Mạc cười sang sảng.
“Anh còn dám cười?” Tiếu Nhiễm vươn hai tay nhéo thắt lưng Cố Mạc.
“Tim gan, tha mạng!” Cố Mạc giơ một bàn tay, đầu hàng với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nghe Cố Mạc xưng hô, trái tim đập bình bình, cảm thấy ngọt ngào như mật.
Cô dựa vào ngực Cố Mạc, cười hỏi:”Anh nói chuyện gì với Tần Viễn Chu vậy? Hết cả nửa ngày.”
“Là anh ấy giúp anh giải quyết một số việc.” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm thản nhiên cười nói.
Anh không muốn làm cho Tiếu Nhiễm phải lo lắng về việc của ba vợ, cho nên không nói cho cô anh nhờ Tần Viễn Chu giúp khơi thông quan hệ, lấy được chứng nhận dược phẩm đã được kiểm định cho tập đoàn Bằng Trình, vượt qua khó khăn. Hiếu đạo này của cô để anh làm. Ba vợ có khó khăn, anh là con rể cũng nên tương trợ.
“Em còn tưởng rằng anh sẽ dạy anh ấy làm thế nào để trở thành ông chồng mẫu mực.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi.
“Em đang khen anh đấy à?” Cố Mạc tà tà cười hỏi.
“Tưởng bở!” Tiếu Nhiễm hừ một tiếng, nhưng cũng không có phủ nhận.
Cố Mạc thật sự là một ông chồng tốt đến không thể soi mói.