Cố Mạc: nhớ bôi kem chống nắng, những chỗ không mặc quần áo, bao gồm cả cánh tay và cổ.
Tiếu Nhiễm: “Khuôn mặt nghịch ngợm, anh cũng quá khẩn trương rồi. Đen càng khỏe mạnh.
Cố Mạc: Anh thử thay da xem.
Tiếu Nhiễm: ok nghe lời anh. Em bôi.
Cố Mạc. Thực ngoan (khuôn mặt cười)
Tiếu Nhiễm thu lại điện thoại, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
Mang Lili nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm nói: “Có bạn trai rồi.”
Tiếu Nhiễm chỉ cười, không thừa nhận cũng phủ nhận.
Cố Mạc đi vào phòng thí nghiệm, tiếp nhận áo dài tắng của trợ lý, thảo luận nghiên cứu với mấy nhân viên phát triển.
“Cố tổng, sau khi chúng ta cải tiến, hiệu quả lâm sàng vô cùng tốt, trước mắt đã thành công dời nhập 3500 lệ, người bị chứng Parkinson cũng được cải thiện.”
“Kỹ thuật thành thục đến nỗi có thể dẫn đầu thị trường rồi.” Cố Mạc thật sự hỏi han.
“Vâng.”
“Được, tôi đi bố trí bộ phận sản xuất và tiêu thụ.” Cố Mạc vừa lòng cười gật đầu.
“Cái hạng mục này qua ba năm, rốt cuộc cũng thành công rồi.”
Cố Mạc cười ôm đối phương: “Các cậu vất vả rồi.”
“Cũng có công của anh.”
“Tôi chỉ bỏ chút lực thôi.” Cố Mạc khiêm tốn nói.
“Khiêm tốn.”
Cố Mạc cười sang sảng.
Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt hô khẩu hiệu.
Cố Mạc đi đến cửa sổ, khoanh tay nhìn sân thể dục.
“Học sinh mới bắt đầu quân huấn.”
“Thời tiết khô nóng.” Cố Mạc cau mày nói.
“Thời này học sinh rất yếu ớt, chắc không thiếu người hôn mê nếu phơi năng lâu.”
Nghe được đối phương nói, mi tâm Cố Mạc khóa thành chữ Xuyên.
Tiếu Nhiễm sinh non cũng chưa điều chỉnh cho tốt, không biết có thể trải qua được không.
Nhìn ánh mặt trời độc ác bên ngoài, anh liền đau đầu.
Trên sân thể dục, Tiếu Nhiễm kiên trì lau mồ hôi.
Không biết vì sao có một loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.
Xung quanh cô không có gì bất thường.
Đột nhiên Tô Nam đứng ở phía sau thọt vào lưng cô.
Cô khẩn trương quay đầu: “Làm sao thế.”
Tô Nam thần bí nói bên tai cô: “Lúc mình đi toilet, nghe người ta nói bà giáo viên đó là của hệ chúng ta.”
“Là sao.” Tiếu Nhiễm hoảng hốt: “Vợ của người ta ở hệ nào có liên quan chúng ta sao.”
Tô Nam lập tức lắc đầu.
“Thôi, nghe huấn luyện viên phát biểu đi.” Tiếu Nhiễm cười đập nhẹ vào ót Tô Nam.
Tô Nam u ám cắn môi, xoa chỗ bị đập: “Mình chỉ tò mò, vợ của giáo sư Cố là dạng gì.”
“Tò hò chết người. Được rồi.” Tiếu Nhiễm vuốt chỗ ót của Tô Nam, cười dỗ dành nói.
“Cô béo kia, và cô đằng trước, bước ra khỏi hàng.” Huấn luyện viên đột nhiên mở miệng.
Tiếu Nhiễm và Tô Nam lập tức nhìn huấn luyện viên.
Huấn luyện viên xác nhận: “Chính là hai em.”
“Hai người có chuyện gì thú vị muốn chia sẻ vởi mọi người không.” Huấn luyện viên nghiêm túc hỏi.
Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười: “Không có.”
“Bọn em chưa nói gì.” Tô Nam xấu hổ nhìn thoáng qua huấn luyện viên, chột dạ cúi đầu.
Trước mặt tất cả bạn học, Huấn luyện viên răn dạy một trận, đang nhìn thấy đầu Tiếu Nhiễm bỏ xuống thấp hơn, liền để hai người lui về.
Một nam sinh an tuấn ái mộ nhìn Tiếu Nhiễm.
Sau khi kết thúc quân huấn, Tiếu Nhiễm lôi kéo Tô Nam quay về ký túc xá, bị nam sinh ngăn chặn.
“Xin chào, tôi là Nancy, có thể cho biết QQ không.”
“Tôi không có QQ.” Tiếu Nhiễm nhìn ra sự ái mộ của đối phương, lập tức từ chối không chút do dự.
Cô cũng không phải tới yêu đương, cô tới để học.
“Số điện thoại thì sao.” Nancay không tha hỏi han.
“Tôi không nhận điện thoại của người lạ.” Tiếu Nhiễm nói xong, kéo Tô Nam chạy đi.