Anh nhanh chóng để xuống, đi nhanh tới hai bước nghênh đón: “Không phải bảo em chờ trong phòng sao?”
“Ngủ thoáng cái đã đến buổi trưa, em muốn hoạt động một chút.” Tiếu Nhiễm cười thè lưỡi.
Bà nội Cố quan tâm hỏi: “Nha đầu Nhiễm, có khá hơn chút nào không?”
“Bà nội, cháu không sao rồi. Có việc cũng là Cố Mạc nói ra.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm le lưỡi.
“Đứa nhỏ này.” Bà nội Cố nở nụ cười: “Đúng rồi, mẹ cháu bảo người giúp việc hầm thuốc cho cháu, nói là thanh nhiệt giải độc. Lát nữa ăn cơm xong rồi uống.”
“Muốn uống thuốc Đông y?” Tiếu Nhiễm nhếch miệng.
“Mẹ nói thuốc bức tiểu.” Cố Mạc khẩn trương hống cô: “Chúng ta cũng nên có con rồi.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Tự anh sinh đi.”
Cố Mạc cười nói: “Bản thân anh thế nào thì em biết rõ nhất.”
Tiếu Nhiễm nghĩ muốn giẫm cho Cố Mạc một cước, lại bị anh ôm lấy.
“Được, chúng ta thuận theo tự nhiên. Nhưng phải chú ý.” Cố Mạc cuwoif nói.
“Em đói bụng.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đổi đề tài.
Cố Mạc bế cô lên, mang cô về phía nhà ăn.
Tiếu Nhiễm cười ngọt ngào trong lòng anh.
Cố Mạc nói sẽ cưng chiều cô cả đời, lúc này vừa mới bắt đầu, liền đã chết chìm như thế.
Bà nội Cố nhìn cháu trai cháu gái như thế, cười không khép được miệng.
Cố Mạc ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, bưng cháo lên, múc một muỗng, thật cẩn thận thổi nguội, uy đến bên miệng Tiếu Nhiễm.
“Anh thực sự xem em là bệnh nhân rồi!” Tiếu Nhiễm ngọt giống như uống mật.
“Em chính là bệnh nhân!” Cố Mạc cười trả lời: “Ngoan, há mồm nào!”
Tiếu Nhiễm nghe theo mở miệng, ăn miếng cháo.
“Em cảm thấy không phải anh coi em như bệnh nhân, mà là coi em như đứa trẻ.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói.
“Em nói thế nào thì là thế đấy.” Cố Mạc cũng không còn cách nào khác trả lời.
“Chú à, trẻ nhở thì làm sao sinh được baby?” Tiếu Nhiễm nhỏ giọng hỏi hen.
Cố Mạc sửng sốt một chút: “Hóa ra em băn khoăn cái này?”
Tiếu Nhiễm vui vẻ nở nụ cười.
Cố Mạc lắc đầu, tiếp tục đút cho cô.
Lúc này, Cố nHiên và Giai Tuệ nắm tay nhau đi về, vừa thấy Tiếu Nhiễm, Cố nhiên đã nói: “Chị dâu nhỏ, anh đã nghe nói chuyện Ưng Mẫn rồi. Việc này em pahir trách anh của anh, ai bảo anh ấy đi trêu chọc hoa đào?”
“Anh trêu chọc nhiều bằng em sao?” Cố Mạc khí phách hỏi lại.
Giai Tuệ gắt gao mím môi, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.
Cố Nhiên đen mặt, vội vàng quay đầu, giải thích với Giai Tuệ: “Tất cả đều đã qua rồi.
“Đó cũng là sự thật. anh cả là vô ý còn anh là cố tình.” Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.
Cố Nhiên lập tức vây quanh Giai Tuệ cầu xin tha thứ, giải thích.
Tiếu Nhiễm hì một tiếng nở nụ cười: “Cố Nhiên, anh biết cái gì là tức giận trên người sao? Muốn hại chồng em, đạo hạnh vẫn thấp lắm!”
“Anh là thay em nói chuyện!” Cố Nhiên bất mãn gào khóc.
“Chúng ta vợ chồng đồng tâm.” Tiếu Nhiễm ôm lấy cổ Cố mạc, khiêu khích cười với Cố Nhiên.
“Người tốt quả nhiên không thể tùy tiện.” Cố Nhiên vỗ trán thở dài.
Vẻ mặt của anh khiến người một nhà đều nở nụ cười.
“Người tốt? Cháu là muốn làm vua phá hoại.” Bà nội đánh vào ót của Cố Nhiên, cưng chiều nói.
“Bà nội, cháu thật sự muốn làm người tốt.” Cố Nhiên ôm lấy bà nội, cười.
Cố Nhiên nói, lại một lần nữa khiến cả nhà buồn cười.
“Tình cảm của anh cháu và tiểu Nhiễm, chỉ cháu là có thể phá hoại được sao?” Bà nội cười nói.