Nhìn thấy Giai Tuệ lại rơi vào trong lòng Cố Nhiên, cùng anh nồng nhiệt hôn môi, Tiếu Nhiễm có chút hâm mộ.
Cố Mạc một chút đều không muốn cô.
Chẳng lẽ chân tướng là như Cố Nhiên nói?
Anh không có yêu cô sâu đậm như Cố Nhiên yêu Giai Tuệ?
Tiếu Nhiễm có chút tiếc nuối, có chút mất mác.
"Đi thôi. Sắp không kịp nữa rồi." Cố Mạc phụ giúp Tiếu Nhiễm mang hành lý, nói với Tiếu Nhiễm vẫn đang đứng cùng một chỗ với Cố Nhiên và Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ đột nhiên đẩy Cố Nhiên ra, kéo theo vali chạy nhanh về phía cửa soát vé.
"Các anh trở về đi." Tiếu Nhiễm nhận lấy hành lý, khẩn trương muốn đuổi theo Giai Tuệ, không nghĩ tới Cố Mạc lại đoạt lấy hành lý, ôm cô đi về phía cửa kiểm tra.
"Cố Mạc, anh không cần tiễn em đâu." Tiếu Nhiễm ngăn cản nói.
Tiễn cô thêm vài bước nữa?
Cô làm sao có thể tạm biệt anh.
Cố Mạc bình tĩnh lấy từ trong túi áo ra một tấm vé máy bay.
"Anh cũng muốn cùng đến thành phố B?" Tiếu Nhiễm chấn kinh che miệng lại, mở to mắt nhìn Cố Mạc.
"Anh đưa em đi." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
Tiếu Nhiễm vui sướng đến thét chói tai, dùng lực nhào vào lòng Cố Mạc.
Đây là nguyên nhân vì sao anh vẫn lưu luyến không muốn rời sao?
Bởi vì anh muốn cùng cô đi thành phố B!
"Có thể không cần cảm động như vậy được không?" Tiếu Nhiễm nén lệ hỏi.
"Không thể! Chỉ khi em cảm động đến rối tinh rối mù, em mới có thể đồng ý gả cho anh." Cố Mạc cười ôm lấy Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cảm động ngẩng đầu hôn lấy môi mỏng của Cố Mạc.
Cố Nhiên dứng ở một chỗ không xa, vừa hâm mộ lại ghen tị: "Anh, hai người một chút cũng không trượng nghĩa. Anh biết rõ còn một hàng dài ca phẫu thuật đang chờ em, vậy mà còn cố tình lừa em!"
Dù hiện tại anh có tính mua vé máy bay, thì so ra vẫn kém anh cả.
Anh cả sủng bà xã là vô địch thiên hạ.
"Em có ca giải phẫu, chẳng lẽ anh không có việc làm?" Cố Mạc khiêu khích cười nói."Anh bỏ cuộc đàm phán hơn mười triệu chỉ để đưa bà xa đi học."
"Anh trâu bò! Luận về mặt sủng vợ anh là nhất!" Cố Nhiên cam bái hạ phong.
"Em tự mình hiểu lấy là được." Cố Mạc hài lòng cười, xoay người ôm Tiếu Nhiễm đi về phía cửa soát vé.
Cố Nhiên hô to với Vương Giai Tuệ: "Anh sẽ xin nghỉ phép để qua thăm em."
"Muộn rồi!" Vương Giai Tuệ cười nói, "Anh vĩnh viễn cũng không cản được anh cả, vẫn là thành thành thật thật làm xong mấy ca giải phẫu của anh đi!"
Cố Nhiên nhìn ba người tiến vào cửa soát vé, hận không thể mọc cánh bay để bay vào.
Đúng là tối còn có việc, ngày mai lại phải vào phòng phẫu thuật. Lịch mấy ngày sau của anh cũng đã chật kín, anh căn bản là không đi được.
Anh luôn không có biện pháp siêu nhân được như anh cả, có thể bỏ xuống tất cả để chạy theo bà xã của mình.
Ngồi ở trên máy bay, Tiếu Nhiễm vẫn tựa vào đầu vai Cố Mạc ngây ngô cười.
"Chỉ là đưa em đi thành phố B mà đã co hứng như vậy?" Cố Mạc xoa mặt Tiếu Nhiễm, cười hỏi.
"Đương nhiên!" Tiếu Nhiễm ra sức gật đầu, "Em hiểu rõ anh là có bao nhiêu việc cần làm."
Hai ngày này vì muốn ở bên cô, anh đã gác lại bao nhiêu công việc của mình.
Giờ lại còn cùng cô đến thành phố B, còn không biết tốn thêm bao nhiêu tiền nữa.
"Có vội vàng cũng không quan trọng bằng em. Anh làm sao có thể bỏ mặc một mình em rời đi được.”Cố Mạc hôn lên trán Tiếu Nhiễm một chút, thanh âm trầm thấp nói.
"Anh cả, hai người có thể đừng ân ái như vậy được không. Em cực kỳ bị tổn thương." Vương Giai Tuệ nửa đùa nửa thật nói.
"Anh Cố Nhiên quả thực là có việc bận không thể bỏ được. Giai Tuệ cậu cũng đừng khổ sở." Tiếu Nhiễm khẩn trương ôm lấy cánh tay Vương Giai Tuệ an ủi cô.
"Biết. Tớ không trách anh ấy." Vương Giai Tuệ cười nói."Tớ chỉ là hâm mộ cậu thôi."
"Em không cần hâm mộ. Anh gây ra tổn thương cho cô ấy nhiều hơn là yêu thương cô ấy.” Cố Mạc nắm chặt lấy bàn tay của Tiếu Nhiễm, tràn ngập xin lỗi nói.
"Hai ngươi rốt cục cũng có thể khổ tẫn cam lai rồi. Em cũng mừng thay cho hai người." Vương Giai Tuệ cười nói.