Khi Cố Mạc kể câu chuyện cười thứ mười thì mí mắt Tiếu Nhiễm cũng dần khép lại, cơn buồn ngủ ập đến.
Cố Mạc sợ hãi, dùng sức vỗ má Tiếu Nhiễm: "Nhóc con, tỉnh, tỉnh! Không được ngủ!"
Đau đớn khiến thần kinh Tiếu Nhiễm bị kích thích, cô yếu ớt mở đôi mắt đẹp, mông lung nhìn Cố Mạc: "Chú à...... "
"Không được ngủ! Nhóc con, em không ngủ thì anh sẽ kể 100 truyện cười cho em nghe!" Cố Mạc sợ hãi ôm chặt Tiếu Nhiễm, hận không thể nhập cô vào trong cơ thể mình, không để cô biến mất.
"Không đâu...... Một trăm...... truyện cười...... không thể...... thiếu một...... " Tiếu Nhiễm yếu ớt cười nói.
Cảm nhận được sinh mạng Tiếu Nhiễm dần dần mất đi, Cố Mạc sợ hãi gấp bội.
Giọng nói anh khàn khàn, "Anh đồng ý! Không thiếu một câu chuyện, vậy em phải tỉnh táo, anh sẽ kể cho em một trăm, một ngàn hoặc một vạn câu chuyện cười!"
"Còn không...... mau kể...... Em nghe đây!" Tiếu Nhiễm níu chặt cổ áo của Cố Mạc, mệt mỏi nói.
Rất buồn ngủ nhưng Cố Mạc lại không cho cô ngủ, cô lại cố gắng cắn môi, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo.
Cô hiểu rõ, Cố Mạc sợ cô ngủ rồi không tỉnh lại nữa.
Màn đêm đần buông xuống, khi sao xuất hiện trên bầu trời Cố Mạc nghe thấy tiếng gọi loáng thoáng ở đâu.
"Tiếu Nhiễm, Cố Mạc! Các con ở đâu? Trả lời ba đi!" Giọng nói gấp gáp của Tiếu Bằng Trình vang lên.
Anh lập tức vui vẻ đẩy đẩy Tiếu Nhiễm: "Nhóc con, ba tới rồi!"
"Quá tốt!" Tiếu Nhiễm nghe thấy Cố Mạc nói như vậy, lập tức mở to hai mắt, nở nụ cười hưng phấn: "Chúng ta rốt cuộc...... cũng được cứu rồi!"
"Ừ!" Cố Mạc dùng sức gật đầu.
Anh rút di động, mở chức năng đèn pin, chiếu vòng vòng lên trên: "Hi vọng họ có thể nhìn thấy ánh sáng này mà biết được vị trí của chúng ta!"
Tiếu Nhiễm để tay lên miệng, dùng hết sức lực hô to: "Ba, con ở đây! Tiếu Nhiễm ở chỗ này!"
Có lẽ là quá mệt mỏi, trên người đang chảy máu, cho nên tiếng kêu của cô chẳng khác nào tiếng mèo kêu.
Cố Mạc đưa điện thoại di động cho Tiếu Nhiễm: "Em chiếu đèn lên đi!"
Tiếu Nhiễm gật đầu, học Cố Mạc, di chuyển đèn pin vòng vòng.
"Con và Tiếu Nhiễm ở đây! Ba, chúng con bị thương!" Cố Mạc lớn tiếng hô, từng tiếng từng tiếng một.
Những tiếng bước chân dần rõ ràng hơn, Tiếu Nhiễm nghe thấy giọng nói hoảng hốt của ba.
"Tiếu Nhiễm!" Tiếu Bằng Trình lần theo giọng nói và nguồn sáng tìm thấy Tiếu Nhiễm. Ông thấy khuôn mặt tái xanh và suy yếu của cô bị dọa sợ: "Cố Mạc, đây là có chuyện gì?"
"Con bị trẹo chân, Tiếu Nhiễm đi nhặt nhánh cây bị rơi vào bẫy, sinh non!" Cố Mạc đau đớn trả lời.
"Bảo bối đáng thương của ba!" Tiếu Bằng Trình đau lòng ôm Tiếu Nhiễm đang ở trên đùi Cố Mạc, rơi nước mắt nói. Ông trầm giọng nói với anh, "Trở về phải giải thích rõ tại sao lại lại không chăm sóc Tiểu Nhiễm!"
"Ba, đó không phải là lỗi của Cố Mạc, là có người muốn giết tụi con!" Tiếu Nhiễm lập tức túm lấy áo của ba, gấp gáp bào chữa cho Cố Mạc.
Tiếu Bằng Trình lập tức nhìn về phía Cố Mạc, chờ anh xác nhận. Lúc thấy anh gật đầu, ông phẫn nộ cùng đau lòng nói: "Là ai?"
"Con cũng không rõ lắm! Ba, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ điều tra ra!" Cố Mạc lạnh lùng nghiêm túc trả lời.
"Có kêt quả báo cho ba biết!" Tiếu Bằng Trình lạnh lùng nheo mắt lại. Dám gây tổn thương cho con gái bảo bối của ông chính là đối nghịch với ông. Tuyệt đối ông sẽ không tha thứ cho người muốn hại Tiểu Nhiễm.
Trác Liệt và A Thập Khố cũng chạy đến nơi. Trác Liệt ngồi xổm xuống trước mặt Cố Mạc, đưa cây đuốc cho anh: "Cố Mạc, chân anh bị sưng rất nặng. Tôi sẽ cõng anh!"