"Còn có tớ cùng với cậu a!" Tiếu Nhiễm cười cổ vũ Vương Giai Tuệ."Kỳ thật tớ cũng là người mới."
Cố Mạc lập tức nhíu mày: "Em không quen leo núi?"
Tiếu Nhiễm lập tức lắc đầu.
"Anh tựa hồ lại chọn sai mục rồi." Cố Mạc ảo não cau mày.
Anh chỉ nghĩ đến việc đưa cô đi chơi những trò vận động mang tính kích thích một chút, giúp cô quên đi nỗi đau mất người thân, lại không nghĩ đến việc cô không quen leo núi.
"Không sợ. Có anh dạy em mà." Tiếu Nhiễm khẽ ôm lấy thắt lưng Cố Mạc, vẻ mặt đầy tín nhiệm nhìn anh.
Cố Mạc xoa xoa mái tóc Tiếu Nhiễm, ôn nhu cười nói: "Anh sẽ dạy em rất nhanh liền nắm được kỹ xảo leo núi."
"Bắt đầu đi!" Tiếu Nhiễm ra sức gật đầu.
"Anh, hai ta trước dạy người phụ nữ của mình cách leo núi đã nhé." Cố Nhiên ngẩng đầu, cười nói.
"Được." Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm đi đến trước núi đá, bắt đầu dạy cô cách leo núi.
Chờ cô leo lên được, anh lập tức cũng ở phía dưới leo lên. Cô leo lên một đoạn, anh lập tức sẽ đuổi theo sau.
"Ngón tay khép lại, đừng căng thẳng..."
Cố Mạc ngửa đầu, một bên nhìn Tiếu nhiễm leo núi một bên chỉnh sửa động tác cho cô.
Tại lúc cô giẫm chân trên không khi đó, anh lập tức leo lên hai bước, nhảy tới kịp ôm lấy eo cô, hai chân đạp thẳng lên vách đá, cùng cô trượt xuống.
"Sợ sao?" Cố Mạc dán vào bên tai Tiếu Nhiễm, lo lắng hỏi han.
Tiếu Nhiễm dán chặt tại trong lồng ngực anh, cười lắc đầu.
Cô vừa bước hụt, Cố Mạc đã ôm lấy cô, căn bản là chưa cho cô thời gian để sợ hãi.
Có anh thật tốt.
Cố Mạc thả lỏng cơ thể, khẽ thở phảo nhẹ nhõm.
Trượt xuống đến trên mặt đất, Tiếu Nhiễm chỉ thở hổn hển hai cái, liền cười nói: "Tiếp chứ?"
"Tốt!" Cố Mạc lập tức đáp ứng.
Cùng nhau cẩn thận, cùng nhau bảo vệ, sau lần rơi xuống thứ 10, Tiếu Nhiễm rốt cuộc cũng nắm giữ được kỹ năng leo núi.
Bên kia Vương Giai Tuệ cũng đã bám đến chỗ đỉnh núi.
Bốn người đồng thời nắm chắc sợi dây nhảy xuống.
Tiếu Nhiễm hưng phấn ôm chặt lấy thắt lưng Cố Mạc thét chói tai: "Em leo lên được rồi! Thật không thể tin nổi!"
"Em rất giỏi!" Cố Mạc cười khen, "Anh biết em có thể mà."
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đấu." Cố Nhiên nói xong, liền ngồi xổm xuống cởi dây an toàn cho Giai Tuệ.
Cố Mạc gật đầu xong cũng ngồi xổm xuống cởi dây an toàn cho Tiếu Nhiễm.
Bốn người tìm một góc, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cố Mạc lấy khăn mặt từ trong bao ra, lau mặt cho Tiếu Nhiễm, lại đưa cho cô một chai nước.
Tiếu Nhiễm bị động hưởng thụ sự chiếu cố của Cố Mạc, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.
Cố Nhiên bất mãn kháng nghị: "Anh cả, anh có thể đừng săn sóc quá như vậy có được không. Em cũng sắp bị chèn ép đến không chịu được rồi!"
"Làm gì mà lại cướp đi thú vui của bọn em? Anh không phải sẽ học theo sao?" Tiếu Nhiễm hướng Cố Nhiên làm mặt quỷ.
"Uhm” Giai Tuệ cũng theo sau phụ họa.
"Em còn không phải là cũng muốn chu đáo được như vậy hay sao?" Cố Nhiên ảo não bĩu môi.
Cố Mạc lấy khăn mặt sạch từ trong túi ra ném sang cho Cố Nhiên: "Đồ dự phòng! Lấy đi!"
"Cảm ơn anh cả!" Cố Nhiên lập tức cảm động đến rơi nước mắt.
Bốn người nghỉ ngơi đủ rồi liền bắt đầu trận đấu.
Lực chú ý Cố Mạc một mực đặt lên người Tiếu Nhiễm, thắng thua căn bản cũng không đặt trong lòng. Cho nên thời điểm Cố Nhiên cũng Vương Giai Tuệ leo lên đến đỉnh núi, anh vẫn đang ở phía dưới Tiếu Nhiễm thủ hộ cho cô.
Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Cố Nhiên: "Bác sĩ Mông Cổ, anh vĩnh viễn cũng không học được sự ân cần chu đáo của anh cả!"
"Anh còn không phải là cầu thắng mà sốt ruột sao?" Cố Nhiên cào cào tóc.
Về sau tuyệt đối sẽ không cùng vợ chồng anh cả đi chơi nữa, anh chỉ có thể bị anh cả ép đến sít sao mà thôi.
Anh cả quả thực là sủng chị dậu đến tận xương, anh muốn học cũng không được.
"Cắt! Em coi là anh không đặt em vào trong lòng thì đúng hơn." Vương Giai Tuệ nói xong, tiện theo dây thừng nhảy xuống.
Cố Nhiên cũng vội vàng nhảy xuống theo, nhanh chóng đi chịu tội với cô.