“Em còn để ý Ưng Mẫn?” Cố Mạc sửng sốt.
Sau sự kiện hôn môi ở cuộc họp đồng nghiệp lần trước, anh liền cố ý giữ khoảng cách với Ưng Mẫn. nếu lần này không phải là bà Tưởng nằm viện, anh với cô có khi còn xa cách hơn bạn bè bình thường.
Không thể tưởng tượng được Tiếu Nhiễm còn để ý đến Ưng Mẫn.
“Ai muốn yêu anh thì yêu! Em không thèm quan tâm.” Tiếu Nhiễm ngồi dậy, phụng phịu nói.
Nói quan tâm, chính là thừ nhận trong lòng còn có Cố Mạc.
Cho nên cô không thể thừa nhận cô đúng là để ý đến Ưng Mẫn.
Tuy rằng Ưng Mẫn nhắn tin xuất phát từ ý tốt, nhưng tin nhắn cứ lập lờ nước đôi như vậy, chẳng lẽ không sợ mình sẽ hiểu nhầm sao?
“Nha đầu, anh bằng lòng với sự quan tâm của em!” Cố Mạc quỳ gối trước mặt Tiếu Nhiễm, ngẩng đầu, vẻ mặt như cầu xin.
Nếu cô không thèm để ý, vật thì mối quan hệ này rất khó hồi phục được.
Mấy ngày này không phải anh không muốn đi tìm cô, nếu chuyện của mình còn chưa xử lý xong, anh sẽ không có cách nào đi tìm cô. Nếu anh đã hứa với Tiếu Bằng Trình thì anh sẽ làm được. Để Tiếu Nhiễm trở về bên anh, sẽ không chịu đựng bất kỳ một sự khổ sở nào.
Nhưng nếu không đi tìm cô, anh sợ cô sẽ quên mình mất.
Cả đời anh đây là lần duy nhất anh thấy thiếu tự tin.
Ở trường, anh là một học sinh giỏi toàn diện. Ở bệnh viện, anh là Cố tiến sĩ y thuật cao siêu. Trên thương trường, anh tung hoành ngang dọc khó ai sánh bằng. Cuộc đời anh ngoài đả kích Y Nhiên qua đời, vẫn luôn kiêu hãnh vượt trội.
Chỉ đến khi đối mặt với Tiếu Nhiễm, sự tin tin của anh dần dần mất đi.
Anh đã ba mươi tuổi, nhưng Tiếu Nhiễm vừa mới trưởng thành. Xung quanh Tiếu Nhiễm còn rất nhiều người giống như Ninh Hạo, làm anh vô cùng áp lực.
Tiếu Nhiễm bị vẻ mặt của Cố mạc làm cho bật cười, nhưng vẫn không chịu đồng ý.
“Anh thề với em, anh và Ưng Mẫn chỉ là quan hệ đồng nghiệp, tuyệt đối không hề nảy sinh quan hệ không bình thường.” Cố Mạc giơ tay lên, giống như một học sinh vừa làm sai chuyện gì, cam đoan với Tiếu Nhiễm.
“Em đã nói là em không quan tâm rồi. Anh thề cái gì.” Tiếu Nhiễm mở to hai mắt, thản nhiên nói.
“Em không quan tâm vì em tin anh, anh mới có thể yên tâm được.” Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, bất đắc dĩ thở dài.
“Chú, anh hiểu lầm rồi!” Tiếu Nhiễm cố ý đánh trống lảng.
Vết sẹo trong lòng bàn tay anh luôn nhắc nhở cô bà Tưởng vẫn đang tồn tại..
Ngày nào còn bà Tưởng, cô đừng hòng ở bên Cố Mạc. Người phụ nữ điên đó sẽ không chỉ làm tổn thương cô, mà còn làm tổn thương Cố Mạc. Mới có mấy ngày, toàn thân anh đều là vết thương. Vết thương trên trán may mà bị tóc che đi, nếu không sẽ làm mặt mày thêm hốc hác.
Cô bị thương là đáng, nhưng Cố Mạc vô tội.
Cô phải bảo vệ Cố Mạc.
“Chị dâu nhỏ, chị quan tâm đi! Quan tâm! Quan tâm!” Cố nhiên hay tay tạo thành hình chữ thập thay anh trai cầu tình,”Nếu chị còn không quan tâm, anh em muốn điên lên rồi!”
“Cố Nhiên, anh có thể đứng đắn một chút không?” Tiếu Nhiễm trắng mắt liếc Cố Nhiên một cái.
“Em thực sự đứng đắn! Em còn chưa bao giờ đứng đắn như vậy!” Cố Nhiên nhái theo bộ dáng của anh trai, cũng giơ một tay lên cam đoan.”Em thật sự hi vọng chị có thể tha thứ cho anh em. Đã năm năm rồi, chị còn để ý đến người đã mất làm gì? Chị ấy đã lên trời rồi, cũng không làm được gì hết.”
“Người đã mất không làm được gì, nhưng mà….” Tiếu Nhiễm cắn môi, không nói tiếp.
Tưởng Y Nhiên cái gì cũng không làm được, nhưng mẹ cô ấy còn sống. Người phụ nữ đó hiện giờ đã mất đi lý trí.
“Nha đầu, anh không ép em.” Cố Mạc buông tay Tiếu Nhiễm ra, có chút mất mát nói”Nhưng em phải đồng ý với anh không được từ bỏ. Anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của bà Tưởng.”
Tiếu Nhiễm nhìn anh chăm chú, sống mũi cay cay.