Mà mỗi khi đối phương phát hiện cô đang nhìn người đó, lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía khác.
Điều này khiến cho Tiếu Nhiễm đặc biệt kinh ngạc.
Nhưng nếu như đối phương nhận thức ai trong bọn họ, vì sao không đến chào hỏi?
“Làm sao thế?” Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm nhíu mày, liền quan tâm lại gần lỗ tai của cô hỏi.
Tiếu Nhiễm giương cằm lên, chỉ về hướng người phụ nữ xinh đẹp, kiêu ngạo hỏi han: “Cô gái đó một mực nhìn chúng ta, hẳn không phải là người phong lưu nợ nần trước kia của anh chứ?
“Làm sao có thể?” Cố Mạc bật cười, dùng lực vuốt đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, nhìn về phía cô gái kia, khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của đối phương, anh rõ ràng sửng sốt một chút.
Người phụ nữ chú ý tới ánh mắt trầm lãnh của Cố Mạc, lập tức bối rối cúi đầu.
Tiếu Nhiễm xem hết thảy ở trong mắt, lập tức đá chân Cố Mạc, níu chặt lỗ tai của anh hỏi: “Đúng là phong lưu nợ nần của anh? Anh định giải quyết thế nào đây?”
“Miên man suy nghĩ cái gì? Tiền Nhiệm của anh chỉ có Y Nhiên.” Cố Mạc quay đầu, cười đẩy tay Tiếu Nhiễm ra.
“Anh cho là em ngốc? Hai người vừa mới mắt đi mày lại với nhau... ” Tiếu Nhiễm ngẫm lại liền giận.
“Mắt đi mày lại?” Cố Mạc bật cười: “Trong đầu em đang nghĩ gì thế? Anh ứng phó với một mình em cũng đã sức cùng lực kiệt, đâu nào có tinh lực để mắt đi mày lại với người khác?
“Không tin.” Tiếu Nhiễm chu miệng, bá đạo trừng mắt nhìn Cố mạc.
“Chị dâu nhỏ, anh anh vừa mới mắt đi mày lại với ai hả? Anh giúp em xem xem anh ấy và đối phương cùng có mấy chân.” Cố Nhiên trêu tức nói.
Ánh mắt Cố mạc phức tạp nhìn về phía Cố Nhiên.
Tiếu Nhiễm lập tức chỉ cho Cố Nhiên xem.
Cố Nhiên nhìn đối phương, cũng sửng sốt một phen.
Rõ ràng là một khuôn mặt xa lạ, nhưng cảm giác quen thuộc này lại từ đâu mà đến.
Còn có ánh mắt kia, hàm chứa sương mù nhìn anh là sao?
Chẳng lẽ là phong lưu nợ nần của anh ở thành phố B.
Tìm khắp đầu óc, anh cũng không thể tìm thấy người phụ nữ nào có khuôn mặt giống như thế.
“Anh Cố Nhiên, anh nói thật đi, anh anh và cô ấy có mấy chân?” Tiếu Nhiễm cầm lấy cánh tay Cố Nhiên hỏi.
“Anh có thể nói thật sao?” Cố Nhiên quay đầu, nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
Tiếu Nhiễm lập tức gật đầu.
“Anh cả là đánh chết cũng không có đi gặp phụ nữ bên ngoài. Muốn anh và người phụ nữ khác léng phéng tuyệt đối không thể, chị dâu nhỏ, EM CỨ yên tâm đi.” Cố Nhiên cười nói.
Cố Mạc vừa lòng nở nụ cười một phen, cấp cho Cố Nhiên một ánh mắt thông minh.
Vương Giai Tuệ lập tức nhéo lỗ tai Cố nHiên: “Bác sĩ Mông Cổ, xem ra người léng phéng với cô ấy chính là anh?”
Cố Nhiên vừa bảo vệ lỗ tai vừa cầu xin tha thứ: “Bà cô ơi, làm sao có thể? Anh còn chưa gặp cô ấy bao giờ.”
Cố Mạc phức tạp nhíu mi.
Ngay lúc Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ liếc mắt đưa tình, người phụ nữ mỹ lệ ở cách đó không xa đột nhiên che miệng, hàm chứa nước mắt chạy đi.
Lúc đi qua bên cạnh Cố Mạc, cô dùng một đôi mắt bi thương thâm tình nhìn anh một cái.
Sau khi đối phương chạy ra khỏi quán bar, Vương Giai Tuệ dắt cổ áo sơ mi của Cố Nhiên gầm nhẹ: “Thành thật nói xem, anh đối với người ta bội bạc tình nghĩa sao?”
“Anh thề với trời là không có. Vợ bé nhỏ, lỗ tai của anh... ” Cố Nhiên gào khóc kêu.
“Cố Nhiên không biết cô ấy, cô ấy là một người bạn của anh.” Cố Mạc mwor miệng, biện hộ thay Cố Nhiên.
Tiếu Nhiễm vừa mới nhẹ nhàng thở ra lập tức trừng mắt nhìn Cố Mạc.
“Chỉ là một người bạn, gặp qua vài lần. Nha đầu, anh và cô ấy thật sự không có quan hệ gì, đương nhiên thầm mến thì anh không thể khống chế cô ấy được.” Cố Mạc nhẹ nhàng cười cười.