Tiếu Nhiễm gặp một cơn ác mộng, một giấc mộng kinh hoàng khiến cô choàng tỉnh mộng, toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh.
"Tốt." Lý Thịnh cười thu lại tay, đứng lên.
"Thật sự sẽ tốt sao?" Tiếu Nhiễm trừng to mắt nhìn Lý Thịnh.
"Em không tin anh?" Lý Thịnh bi thương nhìn Tiếu Nhiễm.
"Không, vâng.” Tiếu Nhiễm hì hì một tiếng nở nụ cười. Người đàn ông đẹp trai như vậy làm vẻ mặt đáng thương trước mặt cô thì thật là khôi hài."Là em không tin chính mình ngủ một giấc liền được anh trị khỏi."
"Vẫn là không tin anh." Lý Thịnh ôm ngực, cực kì bi thương nói.
"Em tin, em tin mà!" Tiếu Nhiễm khẩn trương dứng dậy từ trên ghế đặc chế, cảm kích cúi đầu, "Cảm ơn anh, bác sĩ Lý."
Lý Thịnh nhìn thoáng qua đồng hồ, cười nói: "Mau đi ra đi. Cố Mạc phỏng chừng cũng sắp điên rồi."
Tiếu Nhiễm cười chạy ra phía cửa.
Mở cửa phòng điều trị ra, cô liền nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Cố Mạc.
"Ổn chứ?" Cố Mạc lập tức ngừng lo lắng, bước qua.
"Ừm." Tiếu Nhiễm gật gật đầu.
Cố Mạc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này Lý Thịnh cũng từ phòng trị liệu đi ra, Cố Mạc lập tức nói lời cảm tạ.
"Cậu là nên cảm tạ Ứng Mẫn vẫn chưa tiếp tục thôi miên Tiếu Nhiễm theo chiều sâu. Nếu cô ấy có nhiều cơ hội hơn nữa để tiếp xúc với Tiếu Nhiễm, đến tớ cũng sẽ bó tay thôi." Lý Thịnh ngồi vào trên ghế dựa, cảm khái nói.
"Thuật thôi miên của cô ấy rất lợi hại?" Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt.
"Có thể đạt tới trình độ của anh rồi." Lý Thịnh thành thật gật gật đầu, "Đáng tiếc cô ấy lại dùng vào việc không chính đáng."
"Thật may." Cố Mạc nắm chặt lấy tay Tiếu Nhiễm, cảm khái nói.
May mắn thay Ứng Mẫn cũng không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với Tiểu Nhiễm.
May mắn thay Lý Thịnh có thể phá giải thuật thôi miên của Ứng Mẫn.
Nếu không, Tiểu Nhiễm sẽ bị thuật thôi miên này hành hạ suốt đời.
Chỉ nghĩ một chút như thế thôi, tâm anh đã níu chặt lại rồi.
"Cố Mạc, em có thể điều trị tốt được mà. Chúng ta không cần lại trách cứ Ứng Mẫn nữa. Một con người khác của cô ấy cũng là một bác sĩ tốt, là một người con gái lương thiện." Tiếu Nhiễm túm lấy cánh tay của Cố Mạc, thật tâm nói.
Cô không phải thánh mẫu, nhưng Ứng Mẫn cũng đã vì sai lầm của cô ấy mà phải trả giá rồi, cho nên không cần hận cô ấy thêm nữa.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, gật gật đầu: "Con người khác của Ứng Mẫn cũng không hy vọng việc này xảy ra."
"Cố Mạc, cậu đã cưới được một người vợ vô cùng thiện lương." Lý Thịnh hâm mộ nói.
"Cảm ơn!" Cố Mạc kiêu ngạo cười đáp, "Tớ cực kỳ vinh hạnh."
"Bọn em đã ly hôn rồi. Hiện tại chỉ là bạn bè thôi." Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói với Lý Thịnh."Anh không cần hâm mộ."
"Đáng tiếc anh đã ra khỏi hội rồi. Nếu không thì anh cũng sẽ theo đuổi em." Lý Thịnh nửa đùa nửa thật cười nói, hoàn toàn mặc kệ Cố Mạc đang bắn ánh mắt giết người qua.
"Cậu cứ chuẩn bị tốt tiền lì xì đi là được!" Cố Mạc lạnh mặt nói, " Có người sẽ cho cậu cơ hội!"
"Ôi, tôi đau tim quá." Lý Thịnh ôm ngực, cau mày làm bộ thống khổ nói.
"Một bao lì xì thôi mà đã khiến cho cậu trở nên như vậy?" Cố Mạc lắc lắc đầu.
"Chỉ là chuyện của một bao lì xì thôi sao? Hôm nay tớ đã vì cậu mà hủy hết tất cả các cuộc hẹn, bị tổn thất bao nhiêu a? Cậu lại còn không cho tớ theo đuổi chị dâu." Lý Thịnh khoa trương nằm úp sấp đến trên bàn.
Tiếu Nhiễm phì cười nói: "Quá buồn cười rồi. Bác sĩ Lý, anh có thể chuyên nghiệp một chút không?"
"Chuyên nghiệp? Anh có thể a!" Lý Thịnh lập tức ngồi thẳng dậy, lấy ra từ trong ngăn kéo một cái kính: "Như thế nào? Đủ chuyên nghiệp đi?"
"Đủ. Anh đừng có nói cho em biết là anh bị cận thị nha." Tiếu Nhiễm cười đến gần, cẩn thận quan sát kính mắt của Lý Thịnh: "Có vẻ như là kính phẳng."
"Mắt như thế này thì cần gì phải đeo? Đây là dùng để lừa gạt người xa lạ thôi." Lý Thịnh tháo kính mắt xuống, vứt lại trong ngăn kéo.