"Ba, ba nói mẹ là một trong những ngôi sao kia đúng không?" Tiếu Nhiễm nhìn bầu trời đầy sao, có chút buồn bã, hỏi.
"Đó chính là ngôi sao sáng nhất!" Tiếu Bằng Trình ôm lấy bả vai con gái, đầy yêu thương và hối hận nhìn lên bầu trời. Ông vẫn yêu Nhã Lam. Cái chết của bà khiến ông tự trách, đau lòng rất lâu.
"Mẹ đang ở trên trời nhìn chúng ta sao?" Tiếu Nhiễm rúc vào người Tiếu Bằng Trình.
Tuy ba thương cô nhưng mà cô vẫn khát vọng tình thương của mẹ!
"Ừ! Nhất định mẹ ở trên trời phù hộ cho con gái bảo bối sẽ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc!" Tiếu Bằng Trình yêu chiều xoa đầu Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói: "Con gái yêu quý, ba sợ sẽ không giữ con ở lại thêm vài ngày nữa!"
"Cái gì ạ?" Tiếu Nhiễm quay đầu lại, kinh ngạc nhìn ba.
"Cố Mạc có thể chịu đựng không đón con trở về trong khoảng thời gian lâu như vậy chắc chắn cũng không dễ dàng, ba nghĩ cậu ta sắp có hành động rồi!" Tiếu Bằng Trình cười ha ha.
"Ba, nếu anh ấy muốn đón con trở lại, ba vẫn phản đối sao?" Tiếu Nhiễm cẩn thận nhìn ba. Ba là người thân duy nhất của cô, nếu muốn trở lại bên cạnh Cố Mạc, nhất định cô phải được sự đồng ý của ông.
"Ba chưa bao giờ phản đối Cố Mạc. Ba không muốn con trở lại là vì sợ Tưởng phu nhân gây tổn thương cho con. Dù sao, đối với bà ta, chúng ta cũng sai. Ba hiểu tính cách của con, nếu Tưởng phu nhân đánh con, con sẽ không phản kháng lại. Sao ba có thể đẩy con đến trước mặt Tưởng phu nhân để bị đánh chứ? Tuy ba cũng biết rõ con và Cố Mạc có nỗi khổ khi phải chia xa. Nhưng đối với ba mà nói, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con gái!" Tiếu Bằng Trình cực kỳ buồn phiền nói, "Ba hi vọng lúc Cố Mạc đón con trở về đã có cách bảo vệ cho con!"
"Ba, thật ra cũng không cần bảo vệ con như thế. Ba cũng nói ở trước mặt Tưởng phu nhân chúng ta cũng sai, có thể nói là có tội. Chúng ta hại chết con gái nhà người ta, không phải nên chịu vài cái tát sao?" Tâm trạng Tiếu Nhiễm có chút nặng nề.
Lỗi lầm của cô là không thể tha thứ, không thể dùng tiền mà bù đắp được.
Tiếu Bằng Trình vuốt mái tóc của Tiếu Nhiễm, nặng nề nói: "Xét cho cùng vẫn là lỗi của ba. Nếu ba không cưới Dương Nguyệt Quyên, con cũng không tức giận mà lái xe chạy ra ngoài. Người nên chịu tội là ba, con đừng suy nghĩ linh tĩnh nữa!"
"Cả hai chúng ta đều sai!" Tiếu Nhiễm gật đầu.
Hai cha con ngồi một lúc, Tiếu Bằng Trình cười trêu chọc con gái, "Có phải nhớ Cố Mạc hay không?"
"Ba!" Tiếu Nhiễm ngây thơ kháng nghị, hai gò má ửng hồng.
"Chúng ta chờ xem nó làm cách nào để đón con!" Tiếu Bằng Trình cười ha ha.
"Ba vẫn còn muốn khảo nghiệm anh ấy sao?" Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt. Cô còn tưởng rằng ba không còn phản đối nữa. Cô còn đang định lát nữa sẽ gọi cho anh để ngày mai anh tới đón cơ. Kết quả, ba vẫn còn muốn khảo nghiệm Cố Mạc. Cố Mạc có thể qua được sao?
"Tại sao lại không? Ba phải khảo nghiệm cậu ấy, xem rốt cuộc cậu ấy yêu con nhiều bao nhiêu!" Tiếu Bằng Trình cười trả lời.
"Có thể không khảo nghiệm nữa được không ạ?" Tiếu Nhiễm chu môi, kháng nghị với ba.
"Không thể! Con gái của ba cũng không phải dễ lừa bắt đi như vậy!" Tiếu Bằng Trình nửa đùa nửa thật nói xong, đứng lên, "Ba muốn đi nghỉ! Con cũng đi ngủ sớm chút đi!"
Tiếu Nhiễm vẫy tay với ba, chúc ba ngủ ngon.
Tiếu Bằng Trình rời đi, cô nằm úp sấp trên giường, lấy điện thoại bấm số Cố Mạc. Điện thoại kêu vài tiếng mới có người bắt máy, Tiếu Nhiễm nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, cô bèn hỏi: "Cố Mạc, anh đang ở đâu vậy?"