Mục lục
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu : Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh cũng quá xem thường người khác!” Tiếu Nhiễm bất mãn chu miệng nhỏ: “Tôi là đai trắng... cấp 9.”

“Đai trắng cấp chín? Em xác định?” Trần Lương nhướng mày nói.

“Rất lợi hại đi?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo ngẩng cằm lên.

“Là rất lợi hại.” TRần Lương lạnh lùng liếc Tiếu Nhiễm: “Em luyện Taekwondo mấy năm rồi? Vậy mà chỉ dừng lại ở một bậc thấp nhất.”

Nghe được Trần Lương nói, Tiếu Nhiễm có chút xấu hổ: “Cấp chín không lợi hại bằng cấp mấy sao? Chẳng lẽ vẫn là bậc một?”

“Trả lời chính xác.” Trần Lương dùng lực gõ vào ót Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm đau đến lập tức kháng nghị: “Bạo lực!”

Ngay lúc TRần Lương nhíu mày, người phục vụ liền bê đồ vào.

Tiếu Nhiễm nhìn về phía cửa, ánh mắt quét qua một bóng dáng quen thuộc bên ngoài.

Cố Mạc!

Anh cũng ăn cơm ở đây.

Dường như Cố Mạc có cảm giác được người khác nhìn chằm chằm mình, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Tiếu Nhiễm. Khi ánh mắt anh chạm cô, anh lập tức sửng sốt. anh xoay người nói với Trịnh Húc và Lynda: “Chờ tôi một chút.”

Lynda nhìn lại theo mắt anh, thấy người đàn ông bên cạnh Tiếu Nhiễm, cười nói: “Cố tổng, đều là người quen, không bằng ngồi cùng.”

Cố Mạc cau mày suy tư vài giây, đồng ý gật đầu: “ok.”

Nói xong, anh liền đi về phía cô.

Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc đi tới, lập tức kéo cánh tay Trần Lương, thấp giọng nói với anh: “Nhà xưa rồi, thương lượng một chút.”

“Cái gì?” Trần Lương cũng thấy Cố Mạc, theo ánh mắt đối phương nhìn Tiếu Nhiễm.

“giả làm bạn trai tôi.” Tiếu Nhiễm thấp giọng nói bên tai Trần Lương.

“Cố Mạc quan hệ gì với em?” Trần Lương tò mò thấp giọng nói.

Cố Mạc nhìn anh phảng phất như muốn làm thịt anh.

Điều này khiến anh tràn ngập tò mò với thân phận của Tiếu Nhiễm.

Chẳng lẽ đây là vị vợ trước trong truyền thuyết của Cố Mạc.

“Chồng trước.” Tiếu Nhiễm hếch miệng nhỏ trả lời.

“Vì tôi va chạm em nên tôi quyết định giúp em.” Trần Lương cân nhắc cười nhìn Cố Mạc.

“Đội trưởng Trần, đã lâu không gặp.” Cố Mạc tiến lên, nhiệt tình cầm lấy tay Trần Lương, hàn huyên với anh.

“Đã lâu không gặp.” Trần Lương nắm lại tay Cố Mạc: “Muốn ngồi cùng không?”

Anh vừa dứt lời, lòng bàn chân liền bị Tiếu Nhiễm dùng lực đạp một cái, anh lại không một chút thay đổi, nhìn cô cười nhẹ nhàng.

“Được.” Cố Mạc kéo ghế ra, không chút khách khí ngồi xuống.

Ánh mắt của anh thẳng tắp nhìn về phía Tiếu Nhiễm, giống như cảnh sát rốt cuộc cũng bắt được tội phạm, hận không thể lập tức ấn cô lên đùi đánh cho một trận.

“Trần Lương, em đói bụng.” Tiếu Nhiễm đạp Trần Lương một cước: “Em muốn ăn tôm?”

“Vừa rồi không phải nói không muốn ăn sao?” Trần Lương hơi hất mày.

“Anh không biết cái gì là làm nũng à?” Tiếu Nhiễm túm chặt lấy lỗ tai Trần Lương, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hỏi.

TRần Lương này cũng quá không hiểu phong tình rồi.

“Thân ái, đó là em muốn để anh bóc cho em.” Tiếu Nhiễm buông tai anh ra, lập tức tươi cười ngọt ngào. Cô rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Cố Mạc đã biến thành dao găm.

“Ăn cơm còn cần người hầu hạ, không thể làm binh lính tốt.” Trần Lương dường như không hiểu phong tình, ánh mắt thâm sâu nhìn Cố Mạc.

Lynda nghe được hai người nói chuyện, kéo tay Trịnh Húc đi vào, cười nói: “Tiếu Nhiễm, tay Cố tổng đã khỏi rồi. Em muốn ăn tôm thì gọi anh ấy bóc cho. Đừng làm đau anh ấy.”

Tiếu Nhiễm ảo não chu miệng nhỏ: “Chị lynda!”

“Bạn gái tôi, tôi hầu hạ là được rồi, không nhọc Cố tổng!” Trân Lương kéo tay Tiếu Nhiễm nói.

Cố Mạc nhíu mày: “Đội trưởng Trần khi nào thì lại thân với vợ tôi như thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK