Cố Tương nhìn Cố Nhiên cứng ngắc, lộ ra tươi cười ái muội.
Chuyện này càng đùa càng vui.
Luôn luôn theo đuổi phụ nữ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi Cố Nhiên, vậy mà cũng có lúc bị phụ nữ ghét bỏ.
Thực là hết giận cho phụ nữ.
Nếu không phải đang ở trước mặt Vương Giai tuệ, cô thật muốn cười to ba tiếng.
Vương Giai Tuệ băn khoăn bất an thắt ngón tay, không dám đi vào trong nhà.
Người đàn ông này cũng quá dễ dàng bị thương đi.
Thế nhưng cô chỉ là vạch rõ quan hệ với anh một chút, anh liền ra dáng tiểu thụ, chạy lên lầu chữa trị là sao.
Cô không tự giác bĩu môi.
Cố Tương tò mò nhìn vẻ mặt phong phú của Vương Giai Tuệ, lộ ra cười bỡn cợt: “Giai Tuệ, anh hai em tính tình hơi thối tha như này đó. Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
“Tiếu Nhiễm còn chưa tới.” Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi han.
Cô có phải không nên tới không.
“Nhanh lên nào. Bác chuẩn bị bữa tối, cháu vào chơi với bà nội nhé.” Chu Cầm nói xong, nhìn Vương Giai Tuệ một cái, xoay người đi vào phòng bếp.
Vương Giai Tuệ khẩn trương đi vào, nhìn thấy Cố Nhiên đã thay quần áo, nghiêm mặt xuống lầu, giống như không thấy cô, ngồi đến sofa ôm bà nội.
Vương Giai Tuệ nắm chặt quả đấm, bĩu môi với Cố Nhiên.
Không thì sao.
Chẳng lẽ lần đầu tiên gặp mặt với người nhà của anh liền thừa nhận hai người là quan hệ bạn bè bình thường sao?
Hơi chút đã nổi nóng.
Tính chất tiểu thụ đặc biệt mà.
Cố Tương dắt tay cô đến bên cạnh bà nội, cười giới thiệu: “Bà nội, đây là bạn thân của chị dâu, nghe nói chị ấy sinh non nên lo lắng chạy đến thăm chị dâu.”
“Bạn thân của Tiếu Nhiễm ngồi đi nào.” Bà nội Cố lập tức nhiệt tình bảo cô ngồi xuống.
“Bà nội, con là Vương Giai Tuệ, bà gọi con là Giai Tuệ là được.” Vương Giai Tuệ cười cong người.
Cố Tương đặt Vương Giai Tuệ ngồi xuống bên cạnh Cố Nhiên, sau đó ngồi vào bên kia của bà nội, cười nhíu mày với Cố Nhiên.
Mặt Cố Nhiên không chút thay đổi trừng mắt nhìn Cố Tương một cái.
“Anh hai, hôm nay sao anh không đi ra ngoài tán gái thế.” Cố Tương vừa cười hỏi, cười nhìn về phía Vương Giai Tuệ.
“Cái này người ta gọi là mỗi ngày làm một việc thiện, em đừng hắc anh.” Cố Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Cố Tương.
“Mỗi ngày làm một việc thiện, thế nào không thấy anh đối với em như thế.” Cố Tương hối hận thở dài.
“Maserati đưa đón em mỗi ngày là ai chở em thế.” Cố Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Cố Tương.
“Người kia hình như là Cố Nhiên.” Cố Tương cố ý chọc giận Cố Nhiên.
Bà nội Cố lên tiếng trách mắng: “Hai người các cháu, có thể không cần vừa nhìn thấy nhau liền ầm ĩ được không? Sao Tiếu Nhiễm vẫn chưa trở lại.”
“Chắc sắp rồi, anh hai vừa mới nói là bọn họ đã xuống máy bay rồi.” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Cố Nhiên, cười nói.
“Anh hai gọi thật là ngọt, có người gọi anh như vậy, trong lòng có phải rất ngọt hay không.” Cố Tương trêu chọc hỏi han.
Cố Tương nói khiến cho Vương Giai Tuệ đỏ mặt.
“Không gọi anh hai chẳng nẽh gọi anh cả à.” Cố Nhiên hếch môi mỏng lên.
“Anh cứ đi vụng trộm đi xem em có phá anh không.” Cố Tương nói xong, ghé vào tai bà nội vui vẻ cười.
Vương Giai Tuệ tò mò nhìn Cố Tương. Cô cho rằng cô ấy là một tác giả nổi tiếng, hẳn là cao cao tại thượng, hẳn là lạnh lùng xa cách, không nghĩ tới cũng là một người con gái bình dị gần gũi như vậy.
“Chị Cố Tương, tính cách chị thật tốt.” Vương Giai Tuệ sùng bái nói.
“Em không cần sùng bái cô ấy như thế. Cá Tứ là một con nhóc ngoài kiếm tiền trên nước mắt độc giả, cái gì cũng không có.” Cố Nhiên không tự giác cầm tay Vương giai Tuệ, nhỏ giọng nói.
Vương Giai Tuệ ý thức được tay mình ở trong tay Cố Nhiên, lập tức đỏ mặt rút ra, cúi đầu “A..” một tiếng.