“Bác gái, ba mẹ con còn không biểt bác nằm viện. Con muốn gọi điện thoại thông báo cho họ một tiếng. Mẹ con vẫn rất quan tâm đến bác. Nếu biết bác nằm viện mà con lại không báo nhất định sẽ giận con!”. Cố Mạc vừa đút cháo cho Tưởng phu nhân, vừa nói.
Tưởng phu nhân nhìn cổ tay quấn băng, do dự một lúc: “Gọi trước mặt tôi đi!”
Cố Mạc không biết nên nói gì, cười bất đắc dĩ. “Được, con tìm Ứng Mẫn mượn điện thoại!”
“Tôi mượn cho cậu!” Tưởng phu nhân lập tức ấn chuông: “Cho tôi mượn di động một chút!”
“Được, bác chờ một chút!”. Ở đầu dây bên kia đáp lại.
Cố Mạc để bát lên bàn, vô lực nói: “Bác đề phòng con như vậy sao?”
“Cậu có thể khiển tôi không phòng được sao?” Tưởng phu nhân nhướng mắt.
Lúc Cố Mạc xấu hổ nhìn xuống thì một cô y tá đưa di động đến.
“Bác sĩ Cố, anh muốn gọi điện thoại sao? Anh dùng điện thoại của tôi đi!” Y tá thấy Cố Mạc gật đầu, cười đưa di động cho anh.
“Cảm ơn!” Cố Mạc khách sáo nói.
Bác sĩ Cố, anh cũng đừng khách khí với tôi! Dù sao chúng ta cũng từng là đồng nghiệp mà!" Y tá giả vờ tức giận, chu miệng lên.
Tưởng phu nhân thấy dáng vẻ hồ ly tinh của cô y tá kia, đang định mở miệng đuổi người đã nghe thấy giọng nói của Ứng Mẫn vang lên.
“Tiểu Lý, giường số 8 đã truyền dịch xong rồi, cô không đi đổi, đứng ở đây làm gì?” Giọng nõi của Ứng Mẫn hơi lạnh nhưng cũng không thể hiện quả rõ.
“Chủ nhiệm Ứng? Tôi cho bác sĩ Cố mượn điện thoại. Tôi đi đổi chai truyền cho bệnh nhân. Bác sĩ Cố, sau khi dùng xong thì anh trả lại điện thoai cho tôi là được!”. Cô y tá cười với Cố Mạc rồi vội vàng chạy đi.
Sau khi y tá rời đi, Tưởng phu nhân bất mãn nói: “Đúng là đẹp mắt không phải thứ gì tốt!”
Ứng Mẫn nghe thấy Tưởng phu nhân nói vậy, hơi đẩy mắt kính, nhẹ nhàng cười: “Ai bảo sức hẫp dẫn của Cố Mạc lại lớn như thế nha? Phụ nữ chẳng quan tâm anh có bạn gái hay chưa? Hay đã kết hôn rồi nha!”
“Đáng tiếc Tưởng Y Nhiên của tôi vẫn không có phúc!” Tưởng phu nhân nghẹn ngào.
Ứng Mẫn nhìn Cố Mạc đang gọi điện thoại ở ban công, vỗ tay Tưởng phu nhân: “Đều nói con rể cũng là con. Tuy không được như Tưởng Y Nhiên nhưng Cố Mạc vẫn cực kỳ kính trọng bác mà!”
“Lời này thì quả thật không sai!”. Tưởng phu nhân nghe thấy Ứng Mẫn nói như vậy thì cuời vang.
“Trông sắc mặt hôm nay của bác không tệ, qua vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi!” Ứng Mẫn cầm tay Tưởng phu nhân, lịch sự cười nói.
“Không phải trong đầu bác còn khối u sao? Bác không xuất viện, bác muốn chữa xong rồi mới xuất viện!” Tưởng phu nhân hơi khẩn trương nói.
“Vậy lát nữa cháu sẽ tìm Cố Mạc nghiên cứu phương án trị liệu cho bác. Bác gái, có con canh chừng, bác có thể yên tâm không?”
Tưởng phu nhân thấy nụ cười hiền lành của Ứng Mẫn, cực kỳ yêu thích: “Cháu tim nó thì bác yên tâm. Cháu canh chừng nó giúp bác, không cho nó liên lạc với Tiêu Nhiễm!”
“Con đảm bảo với bác!”. Ứng Mẫn giơ tay thề.
Lúc này, Cố Mạc đã nói chuyện xong, ngồi xuống bên cạnh giường. Anh nghiêm mặt nói: “Bác gái, mẹ con nghe thấy bác nằm viện đã giật mình. Bà nói, bác hãy dưỡng bệnh thật tốt, lát nữa ba mẹ con sẽ đến đây!”
“Mấy ngày rồi tôi cũng không thấy bà ấy, cũng nhớ rồi!” Tưởng phu nhân cười nói.
“Con đi trả lại điện thoại!” Cố Mạc giơ điện thoại.
Tưởng phu nhân ra hiệu với Ứng Mẫn, cô vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng cười: “Bác gái, con mượn Cố Mạc một chút. Sau khi nghiên cứu xong phương án chữa trị cho bác, con sẽ trả anh ấy về!”