“Cố Mạc, cậu và Tiếu Nhiễm mau đến đây. Ông ngoại có lẽ không ổn rồi!” Giọng nói của Trác Liệt run run, cảm giác tuyệt vọng xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Cố Mạc.
“Làm sao có thể?” Cố Mạc lập tức ngồi xuống, cau mày hỏi, “Phẫu thuật không phải đã thành công rồi sao?”
“Ông ngoại làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm nóng ruột dựa sát vào Cố Mạc, lo lắng hỏi.
“Trưa nay, Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc xông vào phòng bệnh, không chỉ làm ông ngoại tức giận đến hộc máu, lại còn không chịu cứu giúp”. Trác Liệt tự trách nói, “Đều tại tôi.”
“Bọn họ muốn xông vào, anh cũng không có cách nào.” Cố Mạc vỗ vỗ bàn tay Tiếu Nhiễm, ý bảo cô không cần lo lắng. “Em và Tiếu Nhiễm sẽ đến ngay. Có gì phát sinh nhớ gọi cho bọn em.”
Tiếu Nhiễm không đợi Cố Mạc cúp điện thoại, liền xuống giường, mở va ly ra bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cố Mạc hoảng sợ, lập tức ném điện thoại lên giường, vội vàng đi tới bế cô lên giường:”Ngồi đây chờ! Để anh!”
“Em muốn giúp anh!” Tiếu Nhiễm lại muốn nhảy xuống, lại bị Cố Mạc ấn ngồi xuống.
“Em không biết phải sắp xếp thê nào.” Cố Mạc nói xong, nhanh chóng lấy va ly, bát đầu sửa sang lại quần áo cho cả hai người.
Mười mấy phút sau, Cố Mạc đều đã thu dọn đồ đạc xong.
Cầm lấy áo măng tô, giúp Tiếu Nhiễm mặc vào, liền một tay kéo hành lý, một tay nắm tay Tiếu Nhiễm đi ra khỏi phòng tổng thống.
Ngồi vào xe taxi rồi, Cố Mạc lập tức gọi cho Lynda:”Lynda, tôi và Tiểu Nhiễm phải lập tức đến Hắc Hà. Chuyện của B thị giao cho cô và Trịnh Húc xử lý, xong rồi thì về A thị.”
Cúp máy rồi, Cố Mạc lại làm một cuộc gọi khác:”Chú X, thật ngại quá, cháu muốn mượn máy bay tư nhân của chú một chút.”
Hàn huyên với đối phương vài câu xong, Cố Mạc mới cúp điện thoại.
“Cố Mạc, lại làm phiền anh rồi.” TIếu Nhiễm áy náy nhìn Cố Mạc.
“Sao em vẫn còn khách khí với anh? Ông ngoại chẳng phải cũng là của anh sao?” Cố Mạc cau mày, không hài lòng nói.
“Anh thật tốt với em!” Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc, cảm động rơi lên.
“Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?” Cố Mạc nhẹ nhàng hôn những giọt nước mặt của cô, đau lòng ôm cô thật chặt.
“Hi vọng chỉ sẽ không có chuyện gì cả, chờ đến khi chúng ta đến nơi ông ngoại đã được cấp cứu.” Tiếu Nhiễm nước mắt rưng rưng nói.
Cố Mạc gác cằm lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, thô giọng nói:”Ở hiền gặp lành. Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”
“Em sợ!” Tiếu Nhiễm đau lòng vùi mặt vào ngực Cố Mạc.
Lần đâu tiên nếm trải sinh lý tử biệt, mọi tế bào trên người cô đều kích động sợ hãi.
Cố Mạc trầm mặc mím môi, nhe nhàng vỗ về lưng Tiếu Nhiễm.
Mẹ con Dương Nguyệt Quyên thật là đáng giận, dám ra tay bức bách một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!
Ít nhất cũng phải để cho bọn họ cảm nhận được sự đâu khổ khi bị mất đi!
Sự sợ hãi bị mất người thân, người yêu, tiền tài và địa vị.
Khi bọn họ ra đến sân bay, máy bay tư nhân đã được chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ đăng ký.
Đứng trước máy bay, Tiếu Nhiễm lo lắng gọi cho Trác Liệt.
“Trác Liệt, em là Tiểu Nhiễm. Ông ngoại thế nào rồi?” Tiếu Nhiễm lo lắng hỏi.
Nghe thấy giọng Tiếu Nhiễm run run, Cố Mạc giao hành lý cho tiếp viên hàng không, đi tới bế cô lên.
“Còn đang cấp cứu.” Trác Liệt căng thẳng trả lời.
“Chúng em chuẩn bị lên máy bay rồi, rất nhanh sẽ đến Hắc Hà. Trác Liệt, có chuyện gì anh cứ gọi video cho em. Trên máy bay em có thể xem được.” Tiếu Nhiễm lo lắng dặn dò Trác Liệt, chỉ sợ trên máy bay bị lỡ mất điện thoại khi có chuyện gì nghiêm trọng.