Tiếu Nhiễm nhìn cơm trưa phong phú, cầm dao nĩa lên liếm môi: “Thật là đói!”
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm đến ăn khoai tây cũng ngon như thế, khóe môi của Ninh Hạo không tự giác nâng lên nụ cười cưng chiều. Anh tao nhã cắt thịt bò, chậm rãi nhấm nháp, tuy tuổi trẻ, lại có được một loại khí chất quý tộc tao nhã.
Khoan thai khiến cho Tiếu Lạc cứ bị mê hoặc.
Cô hiểu rất rõ khí chất quý tộc trên người Cố Mạc là ở thân phận của anh. Ông nội của anh từng theo Mao chủ tích đi qua núi tuyết, là người chỉ cần dậm chân cũng có thể khiến cho vài nhân vật lớn run rẩy. Ba anh là tỉnh trưởng trẻ nhất, về sau đường làm quan không cần nghĩ cũng biết là rộng rãi không hạn như thế nào. Nói vậy Ninh Hạo về sau cũng sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ. Khối thịt béo này Tiếu Nhiễm đừng nghĩ sẽ tranh được, vì chị ta đã gả cho Cố Mạc.
Tiếu Lạc cười ngọt ngào đi qua: “Chị, anh Ninh Hạo.”
Tiếu Nhiễm chưa quên chuyện hôm qua bị Tiếu Lạc làm cho rơi xuống nước, mặc kệ Tiếu Lạc không phải là cố ý, cô ở trong nước làm bộ như bị chuột rút, việc này khiến cho Tiếu Nhiễm rất phản cảm, cho nên Tiếu Nhiễm không thể cho Tiếu Lạc một vẻ mặt hòa nhã.
Tiếu Lạc giả vờ không phát hiện, ngồi ở bên cạnh Ninh Hạo, cười khẽ nói: “Đúng lúc, em cũng chưa...”
Bởi vì Tiếu Lạc ngồi quá gần, Ninh Hạo cau mày di chuyển sang bên cạnh, mà Tiếu lạc lại kiên trì gần gũi với anh. Anh lập tức đặt dao nĩa xuống, xấu hổ đứng dậy: “Mình đi toilet một chuyến.”
Tiếu Lạc không cam lòng mím chặt môi. Ninh hạo đối với người đàn bà dâm đãng như Tiếu Nhiễm như bảo bối, mà hờ hững với cô. Thật sự là tức chết cô rồi.
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiếu Lạc một cái: “Tiếu Lạc, da mặt của em dày như thế không sợ dọa người sao?”
“Chị, cái này gọi là chủ động, sao lại là da mặt dày chứ? Chị chưa từng nghe qua nữ truy nam cách tầng sa sao?” Tiếu Lạc giả vờ khờ dại cười cười.
“Em khẩn trương về nước cho chị, đừng ở chỗ này làm mất mặt chị!” Tiếu Nhiễm đặt dao nĩa xuống, không cảm xúc ra lệnh.
“Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu. Tôi yêu Ninh Hạo, tôi liền muốn theo đuổi anh ấy. Chị à, Ninh Hạo không phải của chị, chị không có quyền ngăn cản tôi?” Tiếu Lạc khiêu khích nhìn Tiếu Nhiễm.
“Tình yêu?” Tiếu Nhiễm trào phúng nở nụ cười một tiếng: “Nếu Ninh hạo không phải con trai của Ninh Hướng Thiên, em sẽ yêu cậu ấy sao?”
“Đừng nghĩ mình thanh cao như thế chị à. Chị đâm chết vị hôn thê của Cố Mạc không phải chỉ có chị và ba biết đâu.” Tiếu Lạc vẫn cười đến khờ dại như cũ, nhưng sự uy hiếp trong lời nói thì khiến không ai được phép xem thường.
Sau khi Tiếu Lạc nói ra, người phụ nữ ngồi ở ghế nghiêng đối diện TiẾU Nhiễm kinh ngạc đến rơi cả dao nĩa trong tay.
Tiếu Nhiễm vỗ bàn đứng lên, giận trừng mắt nhìn Tiếu Lạc: “Em uy hiếp chị?”
“Chỉ cần chị tặng anh Ninh Hạo cho em, chuyện của chị em sẽ giữ như không có gì cả.” Tiếu Lạc cười lại, một chút cũng không coi sự phẫn nộ của Tiếu Nhiễm là quan trọng.
“Ninh Hạo không phải món quà!” Tiếu Nhiễm nổi giận trừng mắt nhìn Tiếu Lạc. Kỹ nữ - con của kỹ nữ quả nhiên cũng là kỹ nữ! Mục đích của Dương Nguyệt Quyên là chồng của mẹ cô, con gái của bà ta giờ lại tới cướp đi bạn của cô.
“Em chưa nói anh ấy là quà tặng. Khi đó anh ấy là người đàn ông tương lai của em!” Tiếu Lạc cười khẽ nói.
Tiếu Nhiễm bưng cà phê trên bàn lên, phẫn nộ hắt lên mặt Tiếu Lạc: “Cút!”
Nếu nói Tiếu Lạc trước kia còn dằn lại chút mặt mũi coi cô như chị mình, hiện giờ chính là không còn gì nữa. Từ nay về sau, cô cũng sẽ không nhận thức người em gái Tiếu Lạc này nữa.
“Tiếu Nhiễm, hai ta đều là con gái của ba, đừng tưởng rằng chị có tôn quý thế nào, nếu tôi nói sự thật cho Cố Mạc biết, chị cứ ngồi mà khóc nhè đi!” Tiếu Lạc lau cà phê trên mặt, cười lạnh nói. Nói xong, cô chật vật rời đi.
Tiếu Nhiễm đợi sau khi Tiếu Lạc rời đi, bối rối ngã ngồi trên ghế.
Nếu Tiếu Lạc nói sự thật cho Cố Mạc, anh sẽ hận cô thế nào?
“Rời khỏi Cố Mạc! Tôi sẽ giữ bí mật cho cô!” Một âm thanh cao ngạo và tao nhã vang lên ở đối diện Tiếu Nhiễm.