Cố Mạc vừa nóc tôm vừa nói.“Ai nói em không hợp.”
Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc.“Một nửa tương lai của Trần Nhị, không phỉa là người phụ nữ trong chính giới thì cũng là con gái của quan chức quân giới.”
Cố Mạc nhắc nhở Tiếu Nhiễm.”
“Anh là nói em quá bình thương nên chỉ yêu được anh thôi.”
Tiếu Nhiễm hừ giọng nói.“Bỏi vì anh cũng cực kỳ bình thường.”
Cố Mạc bóc tôm xong liền đặt vào trong mâm của cô, yếu kém nói.Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm ngọt ngào cười: “Anh là muốn nói hai ta bình thường chỉ có thể hợp với nhau à.”
Nghe được lời của cô, Trần Lương cố nén cũng không thể nhịn cười.Cố Mạc chỉ có thể xấu hổ nhấp môi mỏng.Tiếu Nhiễm đưa một ly trà cho Trần Lương: “Trần Lương, anh cười như thế mau uống miếng nước đi.”
TRần Lương hứng thú dào dạt nhìn Tiếu Nhiễm.Anh phát hiện cô càng ngày càng thú vị, không giống người thường.Anh thấy Cố Mạc một mực nhìn chằm chằm Tiếu Nhiễm đang khoát tay trên vai mình, liền cầm tay cô đang bưng tách trà, đưa đến bên môi: “Thật có chút khát rồi.”
“Biểu diễn có phần hơi quá.”
Tiếu Nhiễm hạ giọng, nói với Trần Lương.Trần Lương giống như không nghe được cảnh cáo của Tiếu Nhiễm, vẫn đang nắm chặt tay cô, liền cho vào trong miệng.Tiếu Nhiễm cảm giác sống lưng lạnh lẽo, giống như bị vô số mũi tên bắn trúng.Cố Mạc lại ghen tỵ.Không cần quay đầu lại cô có thể đoán được.Đột nhiên cô khẽ cười, đẹp ngọt ngào hỏi Trần Lương: “Còn muốn hay không.”
“Một ly là say.”
Môi mỏng của Trần Lương chỉ cách ngón tay cô còn 0.01cm, gần chút nữa, sẽ ngậm chặt ngón tay cô.Ái muội vô cùng.Đột nhiên cô đỏ mặt, rút tay khỏi.Trần Lương thực sự biểu diễn quá mức rồi.Cố Mạc giơ chén rượu trước mặt lên, ăn cơm và khó nuốt.“Tiếu Nhiễm, hình như vừa rồi Cố Tổng bị vỏ tôm đâm vào ngón tay rồi.”
Lynda nhìn thoáng qua Cố mạc, quay đầu nói với Tiếu Nhiễm.“Đâm vào tay.”
Tiếu Nhiễm lập tức khẩn trương nhìn anh: “Có chảy máu không.”
“Vết nhỏ thôi.”
Cố Mạc lạnh nhạt trả lời.Tiếu Nhiễm nghe được đáp án của Cố Mạc, cũng lo lắng.
cô nắm bàn tay của anh, thật sự tìm kiếm miệng vết thương.Quả nhiên, ở ngón trỏ của anh có một kẽ nhỏ thấm máu, có chút sưng.Tiếu nHiễm hơi đau lòng rồi.Cố mạc dùng tay còn lại sờ đôi má của cô, âm thanh khàn khàn nói: “Nha đầu, không sao.
Với những tổn thương trước kia của em, thế này không tính là gì.
Không sao, bóc tôm không có trở ngại gì.”
“Hôm nay em không muốn ăn tôm.”
Tiếu Nhiễm nói xong, liền buông tay Cố Mạc ra.“Em muốn ăn.”
Cố Mạc cầm lấy một con tôm, bắt đầu bóc.“Để em.”
Tiếu Nhiễm đoạt lấy con tôm, bắt đầu vụng về bóc tôm.
Trước kia cô chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc của Cố Mạc, cô chưa từng chăm sóc anh.
Đột nhiên cô có chút chua xót.
Anh từng thương tổn qua cô, nhưng cũng cưng chiều cô đến tận xương.Cố Mạc thỏa mãn nhìn Tiếu Nhiễm, lấy tấm khăn giấy lau sạch sẽ, khiêu khích nhìn thoáng qua Trần Lương.“Ngây thơ.”
Trần Lương phun ra hai chữ này, cúi đầu nhàn nhã ăn cơm.Tiếu Nhiễm lộ được ba bốn phần tôm xong liền đặt vào trong đĩa của Cố mạc.Rốt cuộc ăn tôm mà cô vừa bóc vào, vẻ mặt Cố Mạc giống như ăn vào thịnh yến.