“Ngủ đi!” Cố Mạc không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cắn môi cảm giác mất mát, vùi mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại.
Có lẽ vì thật sự mệt mỏi, chỉ trong chốc lát cô đã ngủ say.
Cố Mạc nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô, hận không thể hòa tan cô vào cơ thể mình.
Anh sợ mất đi cô.
Vô cùng sợ hãi!
Nhưng anh không dám thừa nhận.
Nếu đây là yêu, vậy anh phải đối diện với Y Nhiên thế nào đây?
Anh yêu người đã hại chết cô!
Như vậy rất không công bằng với Y Nhiên!
Anh mâu thuẫn ôm chặt Tiếu Nhiễm.
Ngày hôm sau tỉnh lại Tiếu Nhiễm thấy mình đang nằm trong vòng tay của Cố Mạc.
Đã bao lâu không thân mật như vậy?
Hình như là từ ngày anh biết cô là hung thủ.
Nhớ tới nỗi hận của anh vói mình, sống mũi cô cay cay.
Có lẽ khi anh tỉnh lại, anh sẽ lại biến thành Cố Mạc lạnh lẽo vô tình.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh không biết chán, nhìn cái cằm lún phún râu khêu gợi, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên. Trong tim cô lúc này, vừa có ngọt ngào vừa có chua sót.
Cô lặng lẽ vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của anh.
Tiếu Nhiễm thương tâm nhìn hai mắt đang nhắm nghiền của Cố Mạc, nhìn gương mặt góc cạnh anh tuấn, không thể dời mắt.
Nếu như không có vụ tai nạn năm đó, cô và anh có thể yêu nhau thật hạnh phúc không?
Nhưng nếu như không có vụ tai nạn năm đó, bọn họ chỉ e không thể quen biết nhau.
Hôn nhân của bọn họ là một âm mưu, là một sự sắp đặt, cho nên nhất định tình yêu của bọn họ như hoa trong gương trăng dưới nước, không có một chút sáng lạn mà vụt tắt.
Cô bây giờ, giống như đang đứng trên miệng vực, không biết khi nào thì trượt chân ngã xuống, muôn đời không thể trở lại.
Cô đột nhiên sợ hãi ôm chặt thắt lưng anh, sợ hãi giây tiếp theo anh sẽ đẩy cô xuống vực sâu tuyệt vọng.
Cố Mạc không mở mắt, theo thói quen tựa lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, cuồng nhiệt hôn.
Anh đột nhiên hôn làm cho Tiếu Nhiễm không biết làm sao:”Cố Mạc…tỉnh lại…tỉnh lại….không phải anh đang mơ đến…..chị Y Nhiên..”
Tình yêu anh dành cho Tưởng Y Nhiên, sự nồng nàn của anh cũng dành cho cô ấy đúng không?
Hạnh phúc không phải là của mình.
Cô chấp nhận số phận.
Ai bảo cô gây ra tội ác?
Cố Mạc đột nhiên mở to mắt, nhìn Tiếu Nhiễm ở trong lòng, tim đập mạnh loạn nhịp đến mười giây.
Tiếu Nhiễm xấu hổ gỡ hai bàn tay to của anh, lùi về phía sau, ra sức kéo dài khoảng cách với Cố Mạc.
Có lẽ anh tưởng cô là Tưởng Y Nhiên, cho nên mới hôn cô trong mơ như vậy, tỉnh lại nhìn thấy cô, chắc đã rất thất vọng? Cho nên mới nửa ngày không nói lời nào.
Cố Mạc đột nhiên nằm lên người cô, túm chặt hai tay cô kéo lên trên đỉnh đầu, nhiệt tình hôn lại cô.
“Đừng!” Tiếu Nhiễm đau lòng kháng cự,”Em không phải là người thay thế!”
Cô biết anh không ý thức được mình đang hôn ai. Cô không muốn anh muốn cô thay thế Tưởng Y Nhiên, tuy rằng phần tình cảm này là cô cướp của Tưởng Y Nhiên, nhưng cô vẫn rất ghen tị.
“Nha đầu, anh biết, người anh hôn là em.” Cố Mạc thanh âm khàn khàn trả lời.
Đôi môi của cô không giống như đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Y Nhiên, tuy không thực hoàn mỹ, có chút phấn nộn, nhưng khi hôn lên cảm giác thoải mái lạ thường, có một sự mê hoặc lạ lẫm, làm cho người ta mê mệt.
Tiếu Nhiễm nhắm mắt lại, không hề phản kháng, kìm lòng không đáp lại nụ hôn của Cố Mạc.
Lúc Cố Mạc đưa tay xuống hông cô thì cô đột nhiên gạt tay anh ra:”Em đang không có gì phòng bị.”
“Vận động cho ra mồ hôi, có thể giúp hạ sốt! Chúng ta chỉ hôn, không làm.” Cố Mạc nói xong liền hôn cô cuồng nhiệt, lên môi, vành tai, tóc mai, cuồng hoan…
Vận động ra mồ hôi có thể hạ sốt?
Cô không biết thật giả ra sao, nhưng cô biết cô đang mồ hôi đầm đìa.
Cố Mạc muốn bức điên cô sao?
Tuy không tiếp xúc trực tiếp, nhưng anh chỉ dùng tay và môi cũng làm cho cô điên cuồng.