Tiếu Nhiễm thừa cơ hội Cố Mạc mở điện thoại liền nhảy xuống chân của anh, cười trêu chọc anh: “Chú à, em thấy anh vẫn là yên tĩnh đi. Em đi rồi trở lại đường ngay.”
Cố Mạc bất đắc sĩ nhấp môi mỏng một phen: “Trước tiên tắt máy là được.”
tiếu Nhiễm cười cười, đi về toilet.
Cố Mạc tiếp điện thoại, lãnh đạm nói: “Ba, chuyện gì?”
“Con và Tiếu Nhiễm đăng ký đã nhiều ngày như vậy, cha mẹ hai bên cũng nên gặp mặt, thương lượng chuyện hôn lễ của các con.” Cố Hoài Lễ trầm trầm nói.
“Không cần!” Cố Mạc lãnh khốc trả lời. Anh không thể chịu đựng được việc ngồi cùng một cái bàn trò chuyện vui vẻ với Tiếu Bằng Trình,để cho anh cảm giác chính mình đang phản bội tình yêu của Y Nhiên. Vốn dĩ Tưởng gia hạnh phúc vui vẻ cũng bởi vì một trận tai nạn xe mà tan cửa nát nhà, bảo anh làm thế nào mà tâm bình khí hòa ngồi cùng một chỗ với tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện?
“Hiện tại cừu hận đã để sang một bên, nên những cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu!” Âm thanh của Cố Hoài Lễ tràn ngập uy nghiêm.
“Không có hôn lễ!” Âm thanh của Cố Mạc rất lạnh, vì Tiếu Nhiễm, anh đã tạm dừng tất cả những hành động trả thù của mình, nhưng không có nghĩa là anh có thể tiếp thu người cha vợ này. Trong tâm của anh, anh không muốn liên hệ Tiếu Nhiễm với Tiếu Bằng Trình. Anh chỉ muốn Tiếu Nhiễm là người con gái anh yêu, không phải con gái của Tiếu Bằng Trình. Nếu nhất định phải hai bên gặp mặt bàn chuyện kết hôn, anh có thể không cần hôn lễ. Anh chỉ muốn Tiếu Nhiễm ở bên anh là đủ rồi, hình thức vốn không quan trọng.
Tiếu Nhiễm rửa tay xong, lại nghe được bốn chữ này. Vốn dĩ tâm tình của cô đang sáng lạn lại lập tức rơi xuống đáy vực. Cố Mạc vậy mà lại lạnh lùng nói không cần hôn lễ, vốn dĩ từ đầu anh đã nghĩ sẽ không danh chính ngôn thuận cưới cô.
Người anh yêu là Tưởng Y Nhiễn, muốn cùng cử hành hôn lễ với anh cũng chỉ có Y Nhiên đi?
Hung thủ giết người là cô chiếm vị trí của Tưởng Y Nhiên, còn muốn đoạt đi người yêu của cô ấy sao?
Cô quá không biết tự lượng sức mình rồi.
Tiếu Nhiễm cắn môi trở lại trong toilet, sau khi đóng cửa lại, che mặt, không có âm thanh nào rơi lệ.
“Nha đầu?” Cố Mạc thấy Tiếu Nhiễm lâu không ra ngoài, liền gõ cửa.
Tiếu Nhiễm dùng lực hít sâu, vừa lau nước mắt vừa trả lời: “Được rồi!”
Cố Mạc tắt máy, đẩy cửa xông vào toilet: “Sao thế?”
“Em không sao, chú à, anh ăn no chưa? Ăn no thì chúng ta đi thôi!” Cô lộ ra nụ cười chua xót, muốn nghiêng người theo anh đi ra ngoài.
“Nha đầu, anh còn đói!” Cố Mạc lấy tay ôm cô vào lòng, xoay người đè cô lên ván cửa, hai tay nhẹ nhàng dùng lực nâng thân thể của anh tới, nhốt chặt eo của cô.
Khi anh hôn lên môi của cô, tay anh cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng lột hết quần áo của hai người.
Tiếu Nhiễm cảm giác thân thể của chính mình đột nhiên mất đi trọng lượng, cô lập tức kinh hoàng ôm cổ anh.
Đột nhiên cả người bị lấp đầy, cô kìm lòng không đậu thét lên chói tai.
Anh vậy mà không chỉ muốn ở trong toilet, còn yêu trên tường.
Quá điên cuồng rồi.
Yêu kịch liệt khiến cô tạm thời quên đi thương tổn trong lòng mình, đáp lại anh.
“Nha đầu, hôn lễ chỉ là hình thức.anh thương em mới là thật.” Cố Mạc phủ xuống bên tai cô, kịch liệt thở hổn hển.
Tiếu Nhiễm suy yếu vô lực dựa vào trong lòng anh, chua xót cười, đơn giản trả về một chữ: “Uhm.”
Trong quan hệ của bọn họ, cô thủy chung không nói gì cả. Anh nói không muốn có hôn lễ cô có thể thế nào? Khóc nháo muốn cử hành hôn lễ chỉ kéo thấp mình thêm một bậc.
Đột nhiên Cố Mạc lại tìm môi của cô, lại công thành chiếm đất