Còn chưa đến cửa, Tiếu Nhiễm đã bảo anh dừng xe.
“Anh đưa em đến dưới ký túc xá.” Cố Mạc không dừng xe, nhàn nhạt cười nói.
“Không thể!” Tiếu Nhiễm lập tức kháng nghị.
Anh đưa cô đến bên dưới ký túc xá, không phải là phơi hết toàn bộ ra ngoài ánh sáng rồi hả?
Cô làm sao có thể đến đại học Q học được nữa?
Cố Mạc bất đắc dĩ, đành phải cho cô xuống xe.
Tiếu Nhiễm khom người xuống, khoát tay với Cố Mạc ở bên trong xe: “Trên đường đi chậm một chút, xế chiều hôm nay em chỉ có một tiết học.
“Anh qua đón em.” Cố Mạc cười cười với cô.
Tiếu Nhiễm cao hứng xoay người chạy về hướng trường học.
Cố Mạc cũng không lập tức khởi động xe, mà là dừng xe tại chỗ, mãi đến khi không nhìn thấy Tiếu Nhiễm nữa, anh mới khởi động xe, lái xe tiến vào trường.
Tiếu Nhiễm trở lại ký túc xá, Đái Lệ Lệ đang phải đi.
“Hai ngày đêm không về ngủ, cậu thật đúng là người bận rộn.”
“Cậu mù quáng nói gì? Tiếu Nhiễm đi tìm bạn học ở đại học B chơi.” Tô Nam lập tuswcs kéo Tiếu Nhiễm qua, nã pháo vào Đái Lệ Lệ.
“Tôi nói cái gì rồi hả?” Đái Lệ Lệ căm tức trừng mắt nhìn Tô Nam một cái.
Tô Nam xắn tay áo lên, liền muốn tranh luận với Đái Lệ Lệ, liền bị Tiếu Nhiễm giữ chặt.
“Hai ngày này mình ở cùng Giai Tuệ, làm thêm cũng tiện hơn một chút.” Tiếu Nhiễm cười giải thích.
Đái Lệ Lệ ghen tỵ nhìn Tiếu Nhiễm xoay người rời khỏi.
Làm thêm?
Công chúa cần làm thêm sao?
Thế nhưng chỉ là thủ đoạn lấy lòng mọi người, muốn để cho tất cả mọi người thích cô ta, khen ngợi cô ta đi?
Nghĩ đến chồng trước của cô có nhiều tiền, em chồng thì gả cho nhà có thế lực, cô liền căm hận.
Tiếu nhiễm và Tô Nam lấy sách vở xong vội vàng chạy vào phòng học, phát hiện bình thường phòng trống bây giờ không còn chỗ ngỗi.
“Sao lại thế này?” Tô Nam không hiểu sao nói.
“Hai em nhất định là sinh viên mới rồi?” Người nam sinh bên cạnh cười hỏi.
“Vì sao anh biết?” Tô Nam lúng túng hỏi,
“Bởi vì anh đã quen với cục diện thế này rồi.” Nam sinh cười trả lời.
“Môn phần tủ và tế bào sinh vật học rất hấp dẫn sao?” Tiếu Nhiễm cũng thấy kỳ lạ hỏi han.
“Lát nữa các em sẽ biết.” Nam sinh ý vị thâm trường nói.
Tiếu Nhiễm ngồi xuống, mở sách vở ra.
“Nghe nói giáo sư Ưng đang dạy chúng ta đã tự sát.”
“Đó chính là nói chúng ta vì họa được phúc?
“Có thể nói như vậy.”
“Mình nghe nói giáo sư Cố đã trở lại, hối hận năm trước sao không lên lớp, cậu nói xem có thú vị không?”
“Chỉ có thể nói mị lự của vị giáo sư Cố này thực sự vĩ đại.”
Tiếu Nhiễm ngồi gần đó, nghe được cuộc nói chuyện của mọi người, trong lòng có chút không yên.
Giáo sư Ưng là nói Ưng Mẫn.
Lúc trước Ưng Mẫn là khóa sau của Cố Mạc, chẳng lẽ Cố Mạc quay lại đại học Q rồi sao?
Không phải anh ấy nhận lời mời của hiệu trưởng trường đại học F rồi sao?
Có lẽ không phải anh ấy đi.
Trên đời này nhiều người họ Cố như thế.
Tiếu Nhiễm bất an ngồi tại chỗ, đợi giáo viên mới đến.
Nam Tây đi đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, cười hỏi: “Bên cạnh có người không?”
“Nam Tây?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu nhìn Nam Tây, nhiệt tình nói: “Ngồi đi!”
“Tới muộn, may mà bên cạnh cậu còn có chỗ ngồi.” Nam Tây cảm kích gật đầu.
“Nghe nói vị giáo sư hôm nay rất lợi hại, đến đây có rất nhiều fan hâm mộ.” Tiếu Nhiễm cười cười.
“Mình cũng nghe nói, nghe nói vị giáo sư Cố này mười lăm tuổi đã thi đỗ đại học Q, 23 tuổi bắt đầu học học vị bác sĩ ở Harvard, 25 tuổi đã vang danh cả nước vì một cuộc giải phẫu.” Nam Tây sùng bái nói.